Chương 1332: Đạo hữu đi thong thả
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Đúng vậy! Đây chính là "Âm Dương Chi Thuật", do vị Âm Dương Đại Đế này lấy kinh nghiệm bản thân sáng tạo ra, các ngươi nhìn cuộc đời của chủ nhân ngôi mộ, liền biết là thật hay giả."
Thiên Đạo Linh Hầu chỉ về phía bia mộ.
Mọi người nhao nhao nhìn về bia mộ của Âm Dương Đại Đế.
Sau khi biết được cuộc đời của vị đại đế này, không ít người sắc mặt cứng ngắc, không nghĩ tới vì cái này mà nháo ra một hồi ô long.
"Quyển Âm Dương Chi Thuật này, nó không đứng đắn!"
Bàn tay cầm sách của Khuất Văn Bách khẽ run rẩy, sắc mặt xấu hổ nhìn bốn phía, không biết nên nói cái gì.
Lúc này, một thiên kiêu vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Không! Đây mới là "Âm Dương Chi Thuật" chân chính, phương pháp tu hành chính thống nhất thiên hạ, ta quyết định, qua vài ngày nữa sẽ tu hành cùng sư muội thân yêu của ta."
Chúng thiên kiêu nghe vậy, trước mắt sáng ngời.
"Hắc hắc, ta cũng muốn tu luyện cùng sư muội của ta."
"Ta cũng vậy!"
Không ít người tu hành vui vẻ thu hồi công pháp.
"Trước khi sư tôn chết, có bảo ta chăm sóc mấy vị sư nương và mười mấy sư muội, cho nên, ta có thể tu hành cùng các nàng." Một người tu hành nào đó cầm "Âm Dương Chi Thuật", nhìn lên bầu trời, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Sau một khắc.
Tất cả mọi người ném ánh mắt kính nể về phía hắn.
"Khụ khụ khụ! Nếu mà chư vị đều đã lấy được Âm Dương Chi Thuật của Âm Dương Đại Đế, cũng nên tản đi."
Khuất Văn Bách yên lặng thu hồi "Âm Dương Chi Thuật", ho khan vài tiếng, lúc này mới nói với mọi người.
"Đúng đúng đúng!"
Sắc mặt mọi người đều đỏ lên, thu hồi thư tịch, nhao nhao chắp tay với Thiên Đạo Linh Hầu, tự tản đi.
Sau khi náo loạn ra hồi ô long này, bọn họ cũng không còn mặt mũi gì nữa.
Hôm nay sau mấy năm Âm Dương Đại Đế ngã xuống, đưa tới một cái chết xã hội (1), thanh danh đều xấu, mọi người cảm thấy, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, mình cũng không khá hơn là được.
(1) "Cái chết xã hội" là thuật ngữ chỉ sự phơi bày những bí mật sâu kín nhất, kinh khủng nhất và cả ghê tởm nhất.
Nhất là vừa rồi lời một số người tu hành nói, một khi truyền ra bên ngoài, bọn họ sợ là cũng chết trong xã hội.
"Thật xấu hổ!"
Một người tu hành bay đến nơi xa, cho mình một cái tát, thề tuyệt đối sẽ không truyền chuyện hôm nay ra ngoài, đỡ phải bị mất mặt.
"Chuyện hôm nay, đừng truyền ra ngoài!"
"Được rồi, tuyệt đối không truyền ra ngoài."
"Loại chuyện tốt này, chúng ta tự mình biết là được."
Không bao lâu sau, tất cả mọi người rời đi.
Thiên Đạo Linh Hầu vẫy vẫy tay với mọi người, nói: "Các vị đạo hữu, đi chậm!"
Nghe thấy tiếng, mọi người lập tức tăng tốc.
...
Đông Châu, dãy núi Táng Thiên.
Cường giả các thế lực lớn khoanh chân trên không trung, thỉnh thoảng nhìn về phía hư không chi môn đi tới táng địa.
"Cũng không biết bọn họ có thể lấy lại Âm Dương Châu hay không." Trưởng lão dẫn đội Hạo Nhiên Thánh tông có chút lo lắng.
Âm Dương Châu là vật Kiếm Trần cần thiết.
Cường giả táng địa sở dĩ mở ra sớm, cũng là bởi vì Âm Dương Châu, nếu là không chiếm được vật này, Kiếm Trần nhất định tức giận.
Đến lúc đó, bọn họ đều không chịu nổi.
Trong trận doanh Nguyên Vũ Thần quốc.
Lão giả Thiên Thánh Cảnh kia khẽ vuốt râu dài, trong lòng tương đối bình tĩnh, theo hắn thấy, một trăm thiên kiêu của Nguyên Vũ Thần quốc khẳng định có thể tìm được hoàng triều khí vận.
Trận doanh Thiên Hà Thần tông.
Diệp Phong thiết lập lá chắn hình bán cầu, che lấp tầm mắt, ngồi dưới đất cùng đám người Sở Thiên Hà, Hồ Phi Phi, Văn Tuyết, Văn Nguyệt, uống trà ngộ đạo bảy màu, thể xác và tinh thần sung sướng.
"Diệp huynh, tiểu hầu tử có thể lấy được đồ vật hay không?" Sở Thiên Hà buông chén trà xuống, tò mò hỏi.
"Có thể." Diệp Phong gật đầu.
Hắn tự tay tiến hành đặc huấn cho Thiên Đạo Linh Hầu, còn luyện chế nhiều linh bảo phụ trợ như vậy, về mặt năng lực phá trận, không thua gì Thiên Thánh Cảnh, thu thập hài cốt Thánh Thần viễn cổ không thành vấn đề.
"Còn có một ngày, tiếp tục chờ đi!"
Dứt lời, Diệp Phong tiếp tục uống trà.
Nhưng, ngay sau đó.
Diệp Phong nhìn về phía một nơi nào đó, nói: "Các ngươi uống trà đi, ta đi một chút sẽ trở lại."
Khi giọng nói rơi xuống, hắn đã biến mất.
"Diệp huynh!"
Sở Thiên Hà nhìn quanh bốn phía, phát hiện Diệp Phong biến mất không thấy, cũng không biết đi làm gì.
Trăm vạn dặm bên ngoài.
Một đám người cầm một bức tranh, mặt trên vẽ tướng mạo của Diệp Phong, Thiên Đạo Linh Hầu, Hồ Phi Phi, Sở Thiên Hà, tụ tập ở một chỗ bàn luận cái gì đó.
"Các ngươi nói, Đông Châu có những người này không?"
"Hẳn là vậy!"
"Đông Châu quá lớn, cho dù có những người này, cũng rất khó bị chúng ta tìm được."
Mấy người này chỉ vào bức tranh, nghị luận.
Trên bầu trời.
Diệp Phong nhìn những người này, mở Động Sát Chi Nhãn, biết được những người này quả nhiên là tai mắt của Minh Vương Thánh tông.
"Xem ra, Đông Châu cũng không an toàn lắm."
Diệp Phong thì thầm.
Tay áo hắn vung lên, phía sau đám người tu hành Minh Vương Thánh tông này lập tức xuất hiện một hư không chi môn, truyền tống đưa bọn họ đến sâu trong tinh không rời xa Đông Châu.
Sau đó, Diệp Phong cách không đánh một chưởng.
Ầm ầm!
Những người tu hành này nổ tung, thân vẫn đạo tiêu.
"Đưa những tai mắt này đến sâu trong tinh không rồi mới giết, mà không phải giết chết ở Đông Châu, như vậy, người của Minh Vương Thánh tông hẳn là không nghĩ tới chúng ta ở Đông Châu." Diệp Phong thì thầm.
Sau mười nhịp thở.
Diệp Phong đột nhiên xuất hiện ở chỗ ngồi.
"Diệp huynh, xem như ngươi đã trở lại." Nhìn thấy Diệp Phong, Sở Thiên Hà vội vàng châm trà cho hắn.
"Một chút chuyện nhỏ, không cần để ý." Diệp Phong khoát tay áo, tiếp tục uống trà, chờ Thiên Đạo Linh Hầu trở về.
...
Chớp mắt một cái, thời gian ba ngày đã đến.
Hư không chi môn lần lượt có người đi ra, sắc mặt đều có chút cổ quái, nhưng rất nhanh, bọn họ vẻ mặt tươi cười đi về phía trận doanh thế lực của mình, hiển nhiên là đều có thu hoạch.
"Con ta, hiệu quả như thế nào?"
"Yên tâm đi, cha, con mang nhiều thứ tốt đến cho người!"
Một thanh niên thiên kiêu nào đó cười thần bí.
Hắn cũng lấy được "Âm Dương Chi Thuật", chuẩn bị sau khi hồi tông, lại lấy ra cho cha hắn quan sát.
Thiên kiêu của các thế lực lớn tiếp tục xuất hiện.
Khuất Văn Bách cũng mang theo thiên kiêu của Hạo Nhiên Thánh tông rời khỏi nơi táng địa, chắp tay nói với trưởng lão hướng dẫn đội:
"Trưởng lão, Âm Dương Châu đến tay."
Dứt lời, hắn trình bảo hạp lên.
"Tốt, thật tốt quá!" Trưởng lão dẫn đội Hạo Nhiên Thánh tông tiếp nhận bảo hạp, xác nhận Âm Dương Châu đến tay, hài lòng nở nụ cười.