Chương 1333: Loại bỏ tai mắt, kết thúc lịch luyện
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trong trận doanh Nguyên Vũ Thần quốc.
Những thiên kiêu kia lấy ra hồ lô màu vàng, giao cho trưởng lão dẫn đội.
"Hoàng triều khí vận toàn bộ đến tay, hay nha!"
Trưởng lão dẫn đội kiểm tra một phen, lập tức thu hồi tất cả hồ lô, vẻ mặt tươi cười.
"Đại ca, ta trở về rồi!"
Trên bầu trời.
Một đạo chùm sáng bảy màu xuất hiện, khiến cho thân thể thiên kiêu các thế lực lớn run rẩy, giống như là đang sợ hãi.
"Đã trở lại rồi?"
Diệp Phong nhìn về phía bầu trời, trong lòng vui vẻ, thu hồi trà ngộ đạo bảy màu, mới phất tay tản đi tấm màn sáng hình bán cầu bên ngoài.
Vèo!
Thiên Đạo Linh Hầu rơi vào trước mặt Diệp Phong, lấy toàn bộ thu hoạch lần này ra, nói: "Đồ đạc đều ở đây, không có bỏ sót một món nào, ngoài ra, ta còn có không ít thu hoạch."
Nói đến đây, Thiên Đạo Linh Hầu thần bí cười.
Trong tay hắn xuất hiện "Âm Dương Chi Thuật".
Một khắc khi nhìn thấy quyển sách cổ này, không chỉ có Diệp Phong, đám người Sở Thiên Hà, Văn Tuyết, Văn Nguyệt bên cạnh đều là ánh mắt ngưng tụ.
"Vậy mà lại là Âm Dương Chi Thuật! Thông qua môn công pháp này, có thể tu luyện ra Thái Âm và Thái Dương chilực thuần khiết sao?"
Sở Thiên Hà rất là kinh ngạc.
"Có khả năng." Diệp Phong gật gật đầu, theo thói quen mở trang đầu tiên của Âm Dương Chi Thuật.
Tiếp theo.
Mấy người ở đây nhìn thấy nội dung, trong nháy mắt trợn tròn mắt.
"Đây là Âm Dương Chi Thuật?"
Khóe miệng Diệp Phong giật giật, vội vàng phía sau ra nhìn xuống, sau đó, sắc mặt đỏ bừng vội khép thư tịch lại.
"Đúng vậy! Đây chính là do Âm Dương Đại Đế sáng tạo, vô cùng thuần khiết, là thần công chân chính không ai bằng, người của các thế lực khác, cũng đều lấy được bộ công pháp này!"
Thiên Đạo Linh Hầu nghiêm túc nói.
Giọng nói của hắn là rất lớn, vang vọng toàn trường.
"Các ngươi cũng lấy được Âm Dương Chi Thuật?"
Người dẫn đội của các thế lực lớn nhao nhao nhìn về phía thiên kiêu tiến vào táng địa, vẻ mặt khiếp sợ hỏi.
"A... Cái này!"
Đám người Khuất Văn Bách cứng đờ tại chỗ, thầm mắng Thiên Đạo Linh Hầu này lưỡi lớn, nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì!
"Con ta, kinh hỉ mà con vừa mới nói với vi phụ, chẳng lẽ chính là "Âm Dương Chi Thuật"? Quá tốt rồi, đưa nó cho ta ngay đi, ta muốn nhìn!"
Một cường giả Thánh Cảnh bắt lấy bả vai nhi tử của mình, vẻ mặt chờ mong thúc giục nói.
"Văn Bách, có việc này không?" Trưởng lão dẫn đội Hạo Nhiên Thánh tông nhìn về phía Khuất Văn Bách.
Trong lòng Khuất Văn Bách lộp bộp một chút.
"Xong rồi!"
Hắn lấy tay che mặt, thầm nghĩ sau hôm nay, những người bọn họ, sợ là đều sẽ có cái chết xã hội.
"Trưởng lão, lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì, xin ngài ngàn vạn lần đừng tức giận nha!"
Nói xong, Khuất Văn Bách vẻ mặt sầu não.
Trưởng lão dẫn đội Hạo Nhiên Thánh tông không biết Khuất Văn Bách nói những lời này là có ý gì, mà là nghiêm mặt nói:
"Bớt nói nhảm, lấy ra!"
Đệ tử Hạo Nhiên Thánh tông đi cùng Khuất Văn Bách đều bất đắc dĩ cúi đầu, trầm ngâm một lát, sau đó đồng loạt lấy ra Âm Dương Chi Thuật trong tay mình, đặt ở giữa không trung.
"Nhiều như vậy?"
Trưởng lão dẫn đội đại hỉ, vội vàng cầm một quyển, nhanh chóng mở ra, tiếp theo, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Các nhân vật tiền bối của các thế lực lớn cũng đều mang theo kinh hỉ, lấy "Âm Dương Chi Thuật" từ trong tay hậu bối của mình, rất có cảm giác nghi thức mà xoa xoa đôi bàn tay, chậm rãi mở ra.
Sau đó, toàn trường hít một hơi khí lạnh!
“Âm Dương Chi Thuật” mà vạn người mong chờ có thể tu luyện ra thái dương và sức mạnh thái dương mạnh mẽ, khiến người ta mong đợi.
Kết quả, thế này hả?
Nó căn bản không đứng đắn!
Các nhân vật lão bối nắm bí tích trong tay, tức đến nỗi run rẩy toàn thân, nụ cười cứng đờ trên mặt dần dần hóa thành giận dữ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng bạt tai liên tục không ngừng vang lên.
Những thiên kiêu cầm “Âm Dương Chi Thuật” toàn bộ đều chịu một bạt tai, quỳ tại chỗ, lén lút lau nước mắt.
Xong rồi!
Hoàn toàn xong rồi!
Lần này bọn họ thật sự không dám ra ngoài nữa rồi!
Thiên kiêu Khuất Văn Bách muốn đập đầu vô tường luôn rồi, cúi đầu, mặt ưu sầu như trái khổ qua, vừa tức vừa hận Thiên Đạo Linh Hầu miệng bự, nhưng lại không thể làm được gì.
“Thứ hỗn trướng!”
Trưởng lão dẫn đội của Hạo Nhiên thánh tông nổi giận trước, xé “Âm Dương Chi Thuật” trong tay thành mảnh vụn, ra sức giẫm đạp, khiến cả dãy núi Táng Thiên rung lắc.
Lần này, tất cả thiên kiêu câm như hến.
Đó là lửa giận của Thiên Thánh cảnh đấy!
Một khi bạo phát, cho dù trưởng bối của bọn họ ra tay cũng chưa chắc có thể bảo vệ được bọn họ.
“Ài, xong rồi!
Thiên kiêu Khuất Văn Bách cắn răng, lặng lẽ thở dài.
Nhưng ngay lúc này.
Một vị lão giả trừng mắt, không ngừng lật xem “Âm Dương Chi Thuật”, ánh sáng trong mắt dần dần nổi lên.
“Sách hay, sách hay!”
“Tri thức mới trong này rất nhiều, thì ra song tu còn có thể có nhiều kiểu như vậy.”
“Âm Dương đại đế, thần nhân!”
Lão giả liên tục gật đầu.
Mọi người nghe vậy, đều nhìn ông ta bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Khụ khụ!”
Vị lão giả đó chú ý được mình bị người ta nhìn chằm chằm, vội vàng đóng “Âm Dương Chi Thuật” lại, chắp tay sau lưng, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đặt lên người trưởng lão dẫn đội của Hạo Nhiên thánh tông, nói:
“Hạo Nhiên trưởng lão bớt giận, thật ra, chuyện này cũng không có gì, học tri thức đây là điều dĩ nhiên.”
Những Thánh cảnh khác đang xem sách cũng âm thầm gật đầu.
Không sai!
Đây là lẽ thường tình của con người.
“Ta cảm thấy, công pháp này không tệ.”
Vị cường giả Thánh cảnh nào đó lặng lẽ cất “Âm Dương Chi Thuật”, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu góc bốn mươi lăm độ nhìn trời, dáng vẻ cao thâm khó lường, hiển nhiên là xem trọng công pháp này.
“Ừm, không tệ!”
“Mặc dù nói không phải ‘Âm Dương Chi Thuật’ theo ý nghĩa truyền thống, nhưng với trình độ nào đó mà nói, nó vô cùng có giá trị!”
“Môn công pháp này, cũng khá đẹp đó.”
Không ít cường giả lật sách xem, ánh sáng trong mắt càng ngày càng xán lạn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thần bí.
Trưởng lão dẫn đội của Nguyên Võ thần quốc ho khụ khụ nói:
“Chư vị đạo hữu, chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm, đừng quá để ý, bây giờ lịch luyện kết thúc, đóng Táng địa mới là chuyện quan trọng.”
Nghe vậy, các trưởng lão dẫn đội của các đại thánh địa lặng lẽ gật đầu, cũng không muốn lãng phí thời gian ở một phần “Âm Dương Chi Thuật”.
“Đành vậy!”
Trưởng lão dẫn đội của Hạo Nhiên thánh tông phất tay áo, hai tay bấm quyết, đánh ra một chùm sáng về hướng cánh cửa hư không trên trời.