Chương 1348: Tự tuyển chủ, dung hợp
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trên khắp đại lục Thần Châu, có không ít người tu hành đều ngẩng đầu nhìn lên trời cao, quan sát đôi cánh Đại Bằng bạc.
Lúc độ kiếp, đôi cánh thiết lập pháp tắc Dao Động, tác động đến cả đại lục Thần Châu chỉ trong nháy mắt.
Lần này dù người không có thiên nhãn cũng nhìn thấy được.
“Hóa ra Đại Bằng bạc thật sự tồn tại trên đời!”
“Cưỡi gió bay thẳng lên chín vạn dặm!”
Người người thán phục tận đáy lòng.
Dưới bình nguyên Ngạnh Mộc, Thánh Thần viễn cổ - Bá Hoàng đang luyện hóa cột sống và hai cánh tay đã lấy được lúc trước, nên khí tức trên người đã khôi phục không ít. Chỉ có điều hắn vẫn không dám thi triển thực lực, vì sợ người ta phát hiện.
“Là Đại Bằng bạc!”
“Nhưng mà, hình như nó chỉ là một món Thánh binh, không phải bản thể của đại bàng. Cũng chẳng biết dạo này Diệp Phong biệt tăm nơi nào rồi, sao lại luyện chế loại Thần binh như này cơ chứ.”
“Ồ!”
Đúng lúc này, Thánh Thần viễn cổ chợt cảm nhận được một cỗ khí tức sinh mệnh tản ra từ trên đôi cánh đại bàng.
Nó lại sinh ra khí linh!
Tại Phiêu Miểu Phong, Diệp Phong quan sát Ngự Không Sí đang độ kiếp, vẻ mặt ngạc nhiên không thôi: “Khí linh của món Thánh binh này rất đặc biệt, có lẽ nó sẽ tự chọn chủ nhân cho mình.”
Vậy thì ai là người hữu duyên đây?
Hắn hướng ánh mắt về phía Phiêu Miểu Tông, tò mò cực độ.
Trên trời cao, Đại Bằng bạc vẫn còn đang độ kiếp.
Lôi kiếp dày đặc giáng xuống, nhưng lại không phá hủy được lông vũ của Đại Bằng bạc, đều bị nó phản cho tan tành, không gây ra tổn thương được.
............
Tại vực thẳm Man Hoang, Kiều Giai Hi đang thưởng thức món thịt nướng để tăng cường khí huyết cho bản thân. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có gì là lạ.
Cứ như thể bị người bí ẩn nào đó để mắt tới.
“Gặp nguy hiểm?”
Kiều Giai Hi ngẩng đầu, quan sát xung quanh với vẻ nghiêm túc, khí huyết bùng nổ, khiến người khác cảm thấy lạnh gáy khi đối mặt với thể tu Phá Hư Cảnh.
Một lúc sau, Kiều Giai Hi chú ý tới Đại Bằng bạc đang độ kiếp trên trời cao, cảm ứng được luồng khí tức thân quen từ trên người đối phương.
“Thứ kia là........ Một con Đại Bằng bạc?” Kiều Giai Hi gãi đầu.
Chẳng hiểu tại sao, ngay khoảnh khắc nhìn thấy con Đại Bằng bạc kia, Kiều Giai Hi lại cảm nhận được mối liên hệ huyết mạch dũng khí, cứ như thể đối phương vì hắn mà tồn tại vậy.
“Lạ lùng ghê!”
Kiều Giai Hi lại gãi đầu, sau đó cắm cúi ăn thịt nướng, để hấp thụ khí huyết, gia tăng cảnh giới xung kích.
Trên bầu trời, đợt lôi kiếp cuối cùng nện xuống.
Lôi kiếp nghịt trời từ trong khe không gian ẩn chứa uy lực Thời Không bổ vào Đại Bằng bạc, khiến nó tách ra, hóa thành hai sợi lông vũ màu bạc, một trái một phải lơ lửng giữa không trung.
Nhìn từ xa, trông chúng hệt như một đôi cánh lông vũ.
“Đây là độ kiếp thất bại rồi à?”
Mọi người thấy Đại Bằng bạc đã biến mất, chỉ còn hai sợi lông vũ, liền cho rằng nó đã bị đánh chết rồi.
Chỉ riêng Diệp Phong là biết Ngự Không Sí đã độ kiếp thành công.
Dù sao, Ngự Không Sí vốn dĩ là hai sợi lông vũ. Hiện tại hóa nguyên hình cũng là chuyện thường tình.
Xoẹt!
Bất thình lình, Ngự Không Sí xé rách hư không rồi biến mất không còn tăm hơi.
“Đi tìm chủ nhân rồi sao?” Diệp Phong nhìn màn trời đã yên ắng trở lại, hướng mắt về phía vực thẳm Man Hoang, nơi Ngự Không Sí nhắm đến.
Tại bình nguyên Ngạnh Mộc, Thánh Thần viễn cổ vô cùng ngạc nhiên.
“Hình như món Thánh binh kia lựa chọn Giai Hi!”
Dẫu ngạc nhiên, nhưng Thánh Thần viễn cổ vẫn không kiềm được niềm vui. Có món Thánh binh này, tốc độ phá cảnh của Kiều Giai Hi sẽ nhanh hơn không ít.
Đại vực thẳm Man Hoang, Kiều Giai Hi đã ăn uống no say, bụng căng phình hết cả lên. Hắn nằm ngửa trên mặt đất, tay vuốt bụng, dự tính đánh một giấc thật say.
Xoẹt!
Hai vệt sáng bỗng nhiên xuất hiện rồi hóa thành hai sợi lông vũ màu bạc ngay trước mặt Kiều Giai Hi, chỉ dài chừng nửa thước.
“Đây là, lông gà màu bạc?’
Kiều Giai Hi quan sát Ngự Không Sí trước mặt, gãi gãi đầu, không chắc chắn lắm.
Ầm!
Hắn nào hay biết bản thân đã chọc giận Ngự Không Sí. Đối phương bộc phát ra thánh uy đáng sợ, đánh văng Kiều Giai Hi ra ngoài, nện vào mấy ngọn núi rồi ngã vào đống phế tích.
“Dám động thủ với Ngô Hoàng, muốn ăn đòn đúng không!”
Thiên Đế của Man Tộc gầm lên. Song gã chưa kịp xuất thủ đã bị Ngự Không Sí quạt bay ra ngoài.
Trên trời cao, Diệp Phong nhìn xuống đại vực Man Hoang.
“Thảo nào Giai Hi bị nó đánh. Tự nhiên lại bảo Ngự Không Sí là lông gà, không bị đánh mới lạ!” Diệp Phong khẽ mắng.
Ngự Không Sí là Thánh binh. Mặc dù không có phẩm giai cụ thể, nhưng nếu chỉ xét về khía cạnh tốc độ, ngay cả Thiên Thánh cũng không bằng nó.
Cho nên những Thánh binh kiểu này đều rất kiêu ngạo.
Ầm ầm!
Kiểu Giai Hi đập nát đống đất đá vụn đè trên người, nhìn Ngự Không Sí đang phóng tới chằm chằm, nói với vẻ hãi hùng: “Hóa ra mày không phải lông gà! Mà là Đại Bằng bạc hồi nãy độ kiếp!”
“Li!”
Hai sợi lông vũ như thể được khích lệ, phát ra tiếng hót lanh lảnh, nhoáng cái đã xuất hiện ngay sau lưng Kiều Giai Hi, một trái một phải đâm vào phần lưng.
“A!”
Kiều Giai Hi cảm thấy sau lưng mình như bốc cháy, đau đớn tột cùng đến nỗi phải hét lên, bàn tay cào cấu lên lưng liên tục, song lại cảm thấy càng ngày càng đau.
Loại cảm giác này rất khó tả, cứ như phần lưng đang mọc ra một đôi cánh vậy!
Tại ngạnh mộc Bình Nguyên, Thánh Thần viễn cổ vẫn luôn chú ý tới quá trình dung hợp của Ngự Không Sí và Kiều Giai Hi, hỏa diễm trong mắt bập bùng liên tục, nom có vẻ lo lắng lắm.
Tại vực thẳm Man Hoang, Kiều Giai Hi quỳ rạp trên mặt đất, cảm nhận cỗ huyết mạch kỳ lạ dung nhập vào cơ thể mình, hòa hợp với huyết mạch của Cự Thần viễn cổ, biến thành một loại huyết mạch cường đại hơn.
“Ngứa quá!”
Kiều Giai Hi cảm thấy cơn đau đớn đằng sau lưng đã biến mất, thay vào đó là ngứa ngáy khó chịu, cứ như thể có thứ gì đang mọc lên.
Phốc!
Một lúc sau, một đôi cánh mọc ra ngay sau lưng của Kiều Giai Hi. Ban đầu thoạt nhìn có vẻ hơi mỏng manh, nhưng sau khi đắm mình trong ánh nắng, nó dần trở nên rực rỡ.