Chương 1351: Khắc lại thần văn Lực Lượng
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Diệp Phong nhìn sang, nhìn thấy bộ hài cốt gần như hoàn chỉnh của Thánh Thần viễn cổ. Mặc dù một vài bộ phận nhỏ vẫn chưa được tìm thấy, nhưng hiện giờ chủ thể đã hoàn thiện, có thể tái sinh, nên không cần lo lắng bị thiếu tay hay thiếu chân.
Hài cốt của Thánh Thần viễn cổ nom rất cũ kỹ. Thần văn Lực Lượng bên ngoài đã không còn sáng lên, đã hao hết năng lượng, vô pháp duy trì thần lực trong xương cốt.
“Tiền bối, ngài muốn ta giúp ngài như thế nào?” Diệp Phong lên tiếng hỏi.
“Ta đã như vậy nên không thể tiếp tục khắc họa thần văn Lực Lượng. Hơn nữa, bản thần văn Lực Lượng nâng cấp là do ngươi suy diễn ra, cho nên chỉ đành phiền ngươi tự mình động thủ.” Thánh Thần viễn cổ cất lời.
Xoạt xoạt!
Ngón trỏ phải của hắn tự động tách ra, lơ lửng trước mặt Diệp Phong, to lớn như trụ trời.
“Trước tiên, ngươi cố găng khắc bản thần văn Lực Lượng nâng cấp lên nó, sau đó lại dùng ngón tay này làm dao khắc, tiến hành khắc họa lên hài cốt của ta.” Thánh Thần viễn cổ nói.
Sở phải như vậy là bởi Thánh Thần viễn cổ biết hài cốt của mình rất cứng. Với năng lực hiện tại của Diệp Phong, vốn không đủ cứng để làm dao khắc, rất khó để khắc thần văn lên.
“Được.” Diệp Phong cũng hiểu ý tứ của Thánh Thần viễn cổ.
Hắn duỗi tay cầm ngón trỏ phải của đối phương, lấy khí huyết của mình làm vật dẫn, bắt đầu khắc họa thần văn.
Xoạt xoạt!
Diệp Phong chợt phát hiện, mặc dù bản thân là thể tu Thiên Thánh, nhưng lại vô pháp khắc họa thần văn lên ngón trỏ phải của Thánh Thần viễn cổ.
“Quá cứng!” Diệp Phong chỉ biết lắc đầu.
“Vẫn có cách.” Khí tức của Thánh Thần viễn cổ dao động, một khối hài cốt tróc ra, bay về phía Diệp Phong.
“Độ lớn nhỏ của nó phù hợp đấy.”
Diệp Phong cầm lấy khối hài cốt, tiến hành khắc họa.
Đến lúc này, hắn mới có thể vẽ những đường nét hoàn toàn mới lên ngón trỏ phải của Thánh Thần viễn cổ, song vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
“Tiền bối, ta cần một người giúp đỡ.”
“Ai?”
“Nàng!”
Diệp Phong chỉ vào khoảng không, nơi đang xuất hiện từng làn sóng nước. Ngay sau đó, một người con gái thánh khiết uyển chuyển bước ra, khiến khoảng không xung quanh ngập tràn linh khí huyền ảo.
Người nọ là Ngọc Thần.
“Ồ! Hóa hình của Thần Ngọc Tủy cảnh giới Thiên Thánh. Vận khí của tên nhóc nhà ngươi cũng tốt lắm, dạng thuộc hạ như này mà cũng kiếm được, quả không hổ danh là thiên mệnh chi tử của Thần Châu.” Thánh Thần viễn cổ khen ngợi.
“Ngài là Bá Hoàng nổi danh trong Tam Thiên Giới sao?” Ngọc Thần ngẩng đầu nhìn bộ hài cốt khổng lồ của Thánh Thần viễn cổ trước mặt. Dẫu bộ hài cốt không hoàn chỉnh, đã mục rữa, song cái cảm giác sừng sững uy nghiêm vẫn còn nguyên đó.
Vô địch là gì?
Đây chính là vô địch!
Dù bị người ta phanh thây, máu thịt chẳng còn, bị thời gian bào mòn suốt cả vạn năm, nhưng vẫn khiến người ta sợ chết khiếp.
“Đều là chuyện hồi trước. Ta hiện giờ vốn không xứng với cái danh Bá Hoàng nữa.” Thánh Thần viễn cổ bất đắc dĩ thở dài.
So với thời đỉnh phong, quả thực hiện tại hắn rất yếu. Thậm chí bây giờ chưa chắc hắn đã đánh thắng được Thiên Thánh.
Đương nhiên, Thiên Thánh cũng không dám đối chọi với hắn.
“Ngọc Thần, ta muốn khắc lại thần văn Lực Lượng cho vị tiền bối này, ngươi phụ trách hỗ trợ.” Diệp Phong nói.
“Vâng.” Ngọc Thần khẽ sờ cằm.
Diệp Phong cầm khối xương của Thánh Thần viễn cổ, sử dụng nó như dao trổ, tiếp tục khắc họa thần văn.
Về phần Ngọc Thần, nàng phụ trách việc dung nhập một ít Ngọc Tủy vào thần văn mà Diệp Phong đã khắc xong, nhằm gia tăng lực lượng của nó, đồng thời còn giúp Thánh Thần viễn cổ có thêm năng lực tái sinh nhất định.
“Quả không hổ là Thần Ngọc Tủy, hiệu quả không tồi!”
Thánh Thần viễn cổ cảm nhận được bản thần văn Lực Lượng hoàn toàn mới, bên trong có thêm một cỗ lực lượng sinh mệnh vô tận, khiến hắn nhìn thấy hi vọng khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong.
“Vẫn chưa đủ!”
Song lúc này giọng nói của Diệp Phong lại vang lên. Hắn lấy tay phải khắc trận văn, tay còn lại niết quyết, thi triển Sinh Mệnh Chi Tâm.
Soạt!
Một lượng lớn Sinh Mệnh chi lực dung nhập vào thần văn Lực Lượng, khiến lực Sinh Mệnh càng thêm dồi dào.
Thậm chí Ngọc Thần ở kế bên còn nghe được âm thanh của chất lỏng đang chảy.
Đó là hi vọng của sự sống!
“Sinh Mệnh chi lực dồi dào thật. Đây là bí pháp cấp Thiên Tôn, Sinh Mệnh Chi Tâm à?” Thánh Thần viễn cổ hơi ngạc nhiên.
Hồi nãy, lúc Diệp Phong kể lại hành trình tại Tam Thiên Giới có đề cập tới sao Bất Tử. Vì vậy, Thánh Thần viễn cổ hiểu Diệp Phong đã luyện thành môn bí pháp cấp Thiên Tôn mang tên Sinh Mệnh chi tâm này.
Nhưng sau khi tự lĩnh giáo công dụng của môn bí pháp này, Thánh Thần viễn cổ vẫn kinh ngạc không thôi.
Hiệu quả quá tốt rồi!
Tốt hơn gấp mấy lần so với những gì hắn đã tưởng tượng.
Luồng lực Sinh Mệnh ấy dồi dào tới mức suýt chút nữa khiến máu thịt của hắn hồi sinh lại!
“Đúng vậy, đây là công dụng của Sinh Mệnh Chi Tâm. Mặc dù không thể giúp tiền bối tái tạo lại huyết nhục, nhưng cũng tạo ra nền tảng vững chắc.” Diệp Phong nói.
Không phải cứ muốn hồi sinh lại máu thịt của Thánh Thần viễn cổ là hồi sinh được.
Bởi đó là nhục thân của thể tu Chí Thánh trở lên, nếu chỉ dựa vào lực Sinh Mệnh thì không thể hồi sinh lại được, mà còn phải nhờ vào năng lượng đặc biệt trong tủy sống.
Đương nhiên, lực Sinh Mệnh này cũng góp phần không kém.
Sau đó, Diệp Phong tiếp tục khắc họa thần văn.
Chừng một canh giờ sau, ngón trỏ phải đã khắc kín thần văn Lực Lượng bỗng nhiên tản ra luống ánh sáng kim sắc chói lóa, trở nên cứng rắn hơn. Khi hắn lấy mảnh xương vỡ lúc trước để thử khắc lên, thì hoàn toàn không khắc được nữa.
“Chắc ngón tay này còn đâm chết cả Chí Thánh bình thường quá?” Diệp Phong làu bàu.
Mà Ngọc Thần ở kế bên cũng tò mò không kém.
“Khụ khụ!” Thánh Thần viễn cổ hơi lúng túng, “Vẫn không được, nhưng cũng không kém hơn là bao.”
Nghe vậy, Diệp Phong mừng rỡ.
Quả không hổ là Bá Hoàng, chỉ một ngón tay đã dư sức chọc chết Chí Thánh, đúng là kinh khủng.
Ngặt một nỗi Thánh Tôcủa Thiên Tộc lại không phải là Chí Thánh bình thường.
Đối phương là người đứng hạng mười lăm trên Thần Bia Lực Lượng. E là một kích toàn lực của gã dư sức nghiền nát Chí Thánh bình thường.
Cho nên, giờ vẫn chưa phải là thời điểm vui mừng.