Chương 1364: Hóa thân tới chơi
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Nhất định phải tìm Thiên Đạo xác nhận việc này.”
Diệp Phong nhắm mắt lại, đang định tiến vào không gian ý thức hỗn độn để tìm Thiên Đạo Thần Châu.
"Không cần đi!"
Lại nghe một giọng nói vang vọng lên, ẩn chứa đạo vận, như đến từ thiên ngoại, tang thương xưa cũ, mênh mông cuồn cuộn, khiến cây cỏ trên đỉnh núi sinh trưởng tươi tốt.
Cảnh tượng này trông rất thần kỳ.
Diệp Phong nhìn theo nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ tỏa ra vầng sáng bảy màu đứng lơ lửng giữa không trung, chính là hóa thân của Thiên Đạo Thần Châu.
“Núi Huyền Không bị Thánh Tôn Thiên tộc luyện hóa rồi.”
Hóa thân Thiên Đạo Thần Châu tiếp tục nói: “Hơn nữa, tiến độ luyện hóa còn nhanh hơn dự đoán, nửa tháng sau sẽ xong xuôi triệt để, sau đó sẽ hoàn toàn tách khỏi Thần Châu.”
Nghe nói như vậy, Diệp Phong giật mình: “Nếu núi Huyền Không triệt để tách ra khỏi Thần Châu thì sẽ như thế nào?”
“Cũng chẳng thế nào cả.” Hóa thân Thiên Đạo lắc đầu: “Dù sao từ rất lâu trước kia, lúc núi Huyền Không bị Thánh Tôn Thiên Tộc lần đầu chiếm lấy, ta cũng đang bị trọng thương.”
Nghe vậy, hai mắt Diệp Phong trố ra.
“Vù!”
Đúng lúc này, một bóng người lao tới, ý đồ chui vào lồng ngực hóa thân Thiên Đạo, nhưng lại giống như đâm vào không khí, cứ thế xuyên qua.
Người này chính là Thiên Đạo Linh Hầu.
“Chủ nhân!”
Thiên Đạo Linh Hầu nhìn hóa thân Thiên Đạo, nước mắt lưng tròng.
Cho dù sống lại sau khi chết, trở thành Thiên Đạo Linh Hầu, nhưng hắn ta vẫn giữ nguyên ký ức, biết đối phương đã từng là chủ nhân của mình, cũng là chủ nhân cai quản Thiên Đình tại núi Huyền Không.
“Tiểu Hầu Tử!”
Hóa thân Thiên Đạo thở dài một tiếng: “Ta đã không còn là chủ Thiên Đình, duyên phận chủ tớ với ngươi đã cạn, sau này ngươi cứ đi theo Diệp Phong, nhận hắn làm đại ca đi.”
Nghe yêu cầu này, thân thể Thiên Đạo Linh Hầu run lên một cái.
Nhưng hắn ta không phản bác, mà lại hỏi: “Chủ nhân, những năm qua ngài đi đâu vậy?”
Diệp Phong đứng bên cạnh, không nói lời nào.
Hắn rất muốn nghe hóa thân Thiên Đạo kể về núi Huyền Không trước kia, nhất là Thiên Đình và đại điến núi Huyền Không.
Hóa thân Thiên Đạo cũng biết Diệp Phong muốn nghe, bèn nói:
“Việc này kể ra rất dài dòng.”
“Từ khi Thần Châu sinh ra thì đã có Thiên Đạo là ta, sau đó phát triển hòa bình vô số năm.”
“Thời gian trôi qua, ta sản sinh linh trí.”
“Sau đó ta phát động sức mạnh cấp bậc Chí Thánh cảnh, nâng núi Huyển Không – một trong mười dãy núi lớn lên, luyện hóa thành một tiểu thế giới lơ lửng giữa không trung.”
“Trên núi Huyền Không, ta sáng tạo ra đại điện Lôi Trì, Chủ Điện, Liên Hoa Trì, Thánh Điện.”
“Còn ta, chính là chủ nhân Thiên Đình.”
“Khí đó, đối với Thần Châu, núi Huyền Không chính là Thiên giới tương lai, phàm là người tu hành tu luyện tới cấp độ nhất định thì có thể phi thăng lên đó.”
“Nhưng để Thiên giới phù hợp với yêu cầu, ta đã tiêu hao phần lớn sức mạnh vào việc xây dựng núi Huyền Không.
“Có điều, tiệc vui thì chóng tàn.”
“Không đợi ta khai sáng con đường phi thăng thì Thiên tộc đã đánh tới, cưỡng ép chiếm cứ núi Huyền Không.”
“Ngay cả ta cũng bị Thánh Tôn đánh nổ.”
“Thần Châu tổn thất nặng nề, chuyện xảy ra khi đó quá đột ngột, không cách nào vãn hồi.”
Hóa thân Thiên Đạo thở dài.
Nghe vậy, Diệp Phong đã hiểu rõ lai lịch thực sự của núi Huyền Không.
Thì ra Thiên Đạo muốn chế tạo nơi đó thành Thiên giới của Thần Châu.
Chỉ tiếc, Thánh Tôn Thiên tộc tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm đoạt cả núi Huyền Không, bắt đầu quá trình liện hóa đằng đẵng vạn năm, sắp triệt để tách ra khỏi đại lục Thần Châu.
Nhưng bởi vì núi Huyền Không đã bị chiếm cứ vạn năm trước, cho nên cho dù bây giờ tách ra, Thần Châu cũng sẽ không bị tổn hại lần nữa.
“May là ta đã cướp đại điện Lôi Trì đi, nếu không, người tu hành tại đại lục Thần Châu ngay cả độ kiếp cũng không làm được.”
Diệp Phong trầm giọng nói.
“Đúng vậy, ngươi làm rất tốt.” Hóa thân Thiên Đạo gật đầu.
“Như vậy, vì sao Thiên Đạo tiền bối không cho ta lập tức tấn công núi Huyền Không?” Diệp Phong siết chặt nắm đấm, rất muốn lên núi chém giết Thiên Mệnh Nữ Hoàng và Như Tu Thiên Thánh.
“Không phải ngươi vừa mới bị bài xích ra khỏi đó sao?” Hóa thân Thiên Đạo hỏi ngược lại.
Diệp Phong ngây người.
Hóa thân Thiên Đạo lại nói tiếp:
“Bây giờ là thời khắc mấu chốt nhất để Thánh Tôn Thiên tộc luyện hóa núi Huyền Không, cả núi Huyền Không đều bị hắn ta rót Thế Giới Chi Lực còn sót lại của Thiên tộc đại thế giới, ngay cả ta cũng không vào được.”
“Cho dù vào thì cũng sẽ bị đẩy ra.”
“Nửa tháng sau, quá trình luyện hóa sẽ kết thúc.”
“Khi đó, lồng bảo hộ biến mất, chúng ta có thể tiến vào trong vòng nửa canh giờ, đó mới là thời khắc thích hợp nhất để phản kích.”
“Chỉ là, cũng chẳng làm nên cơm cháo gì.”
“Mặc dù thực lực của Bá Hoàng đã khôi phục đến giữa tầng thứ ba và tầng thứ năm Bách Kiếp cảnh, nhưng sau khi luyện hóa núi Huyền Không, nhất định thực lực của Thánh Tôn Thiên tộc đã tăng lên rất nhiều, chúng ta cũng khó mà giết được hắn.”
Nghe vậy, Diệp Phong biến sắc.
“Không cần kinh ngạc!” Hóa thân Thiên Đạo bổ sung: “Ngươi và Bá Hoàng nói chuyện, ta thân là Thiên Đạo, đương nhiên có thể nghe được.”
“Đúng vậy, hắn nghe rõ ràng.” Một giọng nói hùng hồn vang lên bên cạnh hai người.
Bọn họ nhìn theo nơi âm thanh phát ra.
Chỉ thấy một bộ hài cốt màu vàng thân cso ba thước bay đến, trong mắt có ánh lửa bập bùng, vô cùng uy nghiêm.
Y chính là Viễn Cổ Thánh Thần – Bá Hoàng!
“Thần” là danh xưng dành cho linh tôn.
Lúc xưng hô với Thiên Đạo, Diệp Phong thích dùng “Thần”.
Nhưng Viễn Cổ Thánh Thần lại khác, trong mắt ông, Thiên Đạo Thần Châu còn chưa xứng với một tiếng “thần”, cho nên y gọi Thiên Đạo Thần Châu là “hắn”.
“Tiểu đạo bái kiến Bá Hoàng!”
Thấy Viễn Cổ Thánh Thần, Thiên Đạo Thần Châu chắp tay.
Y là Thiên Đạo, chí cao vô thượng.
Nhưng đối mặt với Bá Hoàng thực lực còn cao hơn mình, y phải thể hiện đủ tôn kính, cũng giống như Thiên Đạo đại lục Tham Lang khi đối mặt với Diệp Phong.