Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1377 - Chương 1377 - Thiên Đạo Tinh Thần Kiếm, Bản Thể Của Thánh Tôn

Chương 1377 - Thiên Đạo Tinh Thần Kiếm, bản thể của Thánh Tôn
Chương 1377 - Thiên Đạo Tinh Thần Kiếm, bản thể của Thánh Tôn

Chương 13: Thiên Đạo Tinh Thần Kiếm, bản thể của Thánh Tôn

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Hóa thân của Thánh Tôn chết rồi, nhưng bản thể của đối phương vẫn còn! Mà đó, mới là kẻ địch thật sự của chúng ta.”

Lúc này, Thiên Đạo Thần Châu khẽ nói.

Y biết giết chết hóa thân Thánh Tôn cũng không có tác dụng gì.

Nhưng y vẫn làm như vậy.

Nguyên nhân là vì y muốn thử uy lực của Thiên Đạo Tinh Thần Kiếm, để chuẩn bị cho những nguy cơ có thể xuất hiện sau này.

Không sao, cho dù bản thể của Thánh Tôn đích thân tới đây thì cũng không làm gì được ta. Giờ đây, bản chưởng môn đã là vô địch, ai có thể giết ta?” Diệp Phong dứt khoát ra vẻ một phen.

Bây giờ giá trị danh vọng của hắn đã cao tới hàng trăm tỷ.

Mà sau khi giá trị danh vọng lên tới hàng trăm triệu, cứ gia tăng lên mười triệu thì thời gian duy trì hình thái Thánh Thần sẽ dài thêm một giây.

Diệp Phong tính toán.

Hình thái Thánh Thần bây giờ đủ để duy trì bảy canh giờ.

Không nhân cơ hội ra vẻ một chút thì làm sao xứng với danh vọng cao nhường này?

“Ăn nói ngông cuồng!”

“Chờ bản thể Thánh Tôn giáng lâm, nhất định sẽ giết chết cái hạng gà chó như ngươi.”

Người Thiên tộc quát tháo.

“Ồ, thật sao?” Diệp Phong nhìn về phía Hiển Thánh Thiên tộc vừa lên tiếng, khóe miệng nhướng lên.

“Không ổn rồi!” Người này đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Thời gian không đủ cho một cái nháy mắt.

Một viên Huyết Thứ đã xuyên thủng vị Hiển Thánh Thiên tộc này, khí huyết cuồn cuộn nổ tung trong thức hải, xử xong người này ngay trong nháy mắt.

“Chỉ là một Hiển Thánh nhỏ nhoi, tiêu diệt trong nháy mắt!”

Diệp Phong lạnh lùng nói.

Uy lực của viên Huyết Thứ rất kinh khủng.

Cảnh giới tu thể của hắn càng cao thì khí huyết trên thân càng dồi dào, hiển nhiên uy lực của môn thần thông này cũng càng lớn.

Thiên Thánh cũng không đỡ nổi một kích.

Chỉ là một Hiển Thánh cỏn con, căn bản không sống nổi.

“Diệp Phong, chờ Thánh Tôn của chúng ta giáng lâm, nhất định sẽ giết ngươi!” Thiên Mệnh Nữ Hoàng dẫn theo đông đảo cường giả lui về núi Huyền Không, chỉ vào Diệp Phong, lớn tiếng quát tháo.

“Ta sẽ giết ngươi trước!”

Diệp Phong vươn tay, lại thi triển Huyết Thứ.

Nhưng, đúng lúc này.

Một bàn tay nguyên khí khổng lồ xuất hiện, nắm lấy Huyết Thứ, nhẹ nhàng bóp nát, dễ dàng như bóp nát một con kiến.

Ngay sau đó.

Vô số vầng sáng hội tụ trong không trung.

Một hư ảnh nhanh chóng thành hình, chỉ trong năm nhịp thở ngắn ngủi đã hóa thành bản thể của Thánh Tôn Thiên tộc.

Khí tức càng kinh khủng hơn tức khắc càn quét khắp mọi nơi.

“Xong đời rồi!”

Tâm trạng người tu hành các nơi khắp Thần đều chìm xuống tận đáy.

Cuộc chiến hôm nay, bọn họ không có tư cách nhúng tay, chỉ có thể thi triển Thiên Nhãn để theo dõi diễn biến.

Thấy bản thể Thánh Tôn xuất hiện, bọn họ đều có cảm giác như rơi xuống vực sâu, không nhìn thấy một tia hy vọng nào.

“Chết!”

Thánh Tôn Thiên tộc nhìn chằm chằm Diệp Phong, chỉ tay một cái.

Mắt trần có thể thấy, vô số tia sáng hội tụ về phía đầu ngón tay của lão, thời gian xung quanh bỗng trở nên rất chậm, cả quá trình đều được mọi người nhìn rõ.

Một thanh phi đao được tạo thành từ ánh sáng chậm rãi thành hình.

Xuyên thấu qua thân đao, Diệp Phong có thể nhìn thấy bốn tầng thế giới ẩn chứa bên trong, cuốn lấy khí tức pháp tắc vô cùng nặng nề.

“Bốn tầng pháp tắc, quả nhiên là Bách Kiếp cảnh tầng thứ tư!”

Diệp Phong nhìn chằm chằm thanh phi đao, sầm mặt lại.

Quả nhiên!

Vạn năm qua Thánh Tôn Thiên tộc không hề nhàn rỗi, dù chìm vào trạng thái ngủ say thì vẫn luôn khổ tu, cũng thuận lợi bước lên tầng thứ tư của Bách Kiếp cảnh, thực lực rất đáng gờm.

“Bách Kiếp cảnh?”

Nghe Diệp Phong nói, Thánh Tôn Thiên tộc thoáng sững sờ: “Xem ra sau khi bị trục xuất tới Tam Thiên Giới ngươi đã học được rất nhiều kiến thức ở đó, ngay cả cảnh giới ẩn cũng biết.”

“Bách Kiếp cảnh… Bách Kiếp!”

“Thì ra đây chính là tên của cảnh giới ẩn?”

“Vạn năm trước, cái tên Bách Kiếp cảnh này còn chưa xuất hiện, xem ra, sau khi ta rời khỏi Tam Thiên Giới mới có người lấy tên cho cảnh giới ẩn.”

Thánh Tôn lẩm bẩm, như đang chìm trong hồi ức.

“Không sai! Đây đúng là tên của cảnh giới ẩn, nhưng ta rất tò mò, ngươi đột phá ba tầng liên tiếp, sao còn chưa bị Thiên Kiếp đánh chết?” Diệp Phong trầm giọng hỏi.

Trong Bách Kiếp cảnh, mỗi một lần thăng lên một bậc sẽ là một lần độ kiếp.

Thánh Tôn Thiên tộc liên tục đột phá, vì sao lại không có Thiên kiếp xuất hiện.

“Thiên kiếp?” Thánh Tôn giễu cợt.

“Tầm mắt của ngươi quá hạn hẹp, sau khi đột phá Bách Kiếp cảnh, cái gọi là ‘kiếp’ không nhất định phải là Thiên kiếp thường gặp, có thể là tâm kiếp, suy kiếp vân vân… Thôi, ta không cần phải dư hơi nói mấy chuyện này với ngươi, đi chết đi!”

“Xoạt!”

Thánh Tôn Thiên tộc búng tay một cái, thanh phi đao mang theo sức mạnh Bách Kiếp cảnh tầng thứ tư lập tức bổ xuống.

“Keng!”

Nhưng thanh phi đao có thể giết chết Chí Thánh đỉnh phong một cách dễ dàng lại tự động vỡ tan khi cách Diệp Phong chỉ còn mười trượng, không thể gây ra bất cứ thương tổn gì cho hắn.

"Làm sao có thể?"

Tháng Tôn trố mắt.

Đây là một kích toàn lực của lão!

Trong mắt lão, cho dù Diệp Phong tự xưng vô địch, nhưng tuyệt đối không phải vô địch thực sự, tất cả ban nãy đều là nhờ vào Thế Giới Chi Lực của đại lục Thần Châu.

Nhưng cho dù ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của Thần Châu thì cũng không thể nào chống đỡ được phi đao của lão.

Nhưng bây giờ, phi đao tan vỡ rồi!

Đúng là gặp ma giữa ban ngày!

Trong lòng Thánh Tôn như sông cuộn biển gầm.

“Thánh Tôn, rốt cuộc ngươi có được hay không vậy? Chưa ăn cơm à? Nào, nhắm chuẩn một chút, đánh vào đây!” Diệp Phong chỉ vào đầu mình, lớn tiếng trào phúng.

Ban đầu Diệp Phong cũng rất hoang mang.

Hắn sợ hình thái Thánh Thần không ngăn được Bách Kiếp cảnh tầng thứ tư, như vậy cái trò ra vẻ của hắn sẽ thất bại.

Bây giờ thấy phi đao tan vỡ, trong lòng Diệp Phong tự tin hẳn.

“Ta cảm thấy, Thiên Đạo cảnh cũng chưa chắc đã phá được tầng phòng ngự của hình thái Thánh Thần!” Nụ cười của Diệp Phong dần trở nên phách lối.

Trên núi Huyền Không.

Thiên Mệnh Nữ Hoàng và Đại trưởng lão Thiên tộc trợn tròn mắt, miệng cũng há hốc ra, tưởng tượng có thể nhét một nắm tay vào.

Bản thể Thánh Tôn ra tay, nhưng lại bị Diệp Phong hóa giải?

Chẳng lẽ…

Diệp Phong thật sự vô địch?

Không chỉ bọn họ chấn động mà Thiên Đạo Thần Châu, Ngọc Thần, Phục Khắc Cổ Thánh và mấy người khác cũng trố mắt ra nhìn.

Dưới biển sâu.

Phùng Xuyên đứng trên cây Sinh Mệnh, sau lưng là một đoàn người chuyển sinh Thiên tộc đời thứ hai vừa mới ra đời.

“Diệp Phong mạnh như vậy?”

Thông qua Thiên Nhãn, Phùng Xuyên thấy được trận chiến đỉnh cao ở hải vực Thiên Nguyên này, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

Trong Thánh Địa Vạn Tông.

F4 Thiên Cơ Các: Chỉ Phiến Công Tử, Trư Vĩnh Phúc, Tiêu Phạm Cổ, Đổng Nguyên Đông cũng chứng kiến toàn bộ quá trình của trận chiến này.

“Hzzz!”

Trư Vĩnh Phúc hít sâu một hơi, sợ đến độ nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.

“Bây… Bây giờ rời khỏi Thiên Cơ Các còn kịp không?” Trư Vĩnh Phúc nuốt nước miếng ừng ực.

“Phập!”

Chỉ Phiến Công Tử vỗ lên cái đầu được vài cọng tóc của Trư Vĩnh Phúc, nổi giận mắng: “Rời khỏi Thiên Cơ Các? Ngươi dám! Bây giờ Các chủ Phùng Xuyên còn chưa trở lại, chúng ta tiếp tục trốn, đừng hòng đi!”

“Đúng, đúng!”

Trư Vĩnh Phúc rụt cổ một cái.

Bình Luận (0)
Comment