Chương 1378: Viễn Cổ Thánh Thần ra tay
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trên không trung hải vực Thiên Nguyên.
Diệp Phong chắp hai tay sau lưng, đứng trước mặt đông đảo cường giả.
Thiên Đạo Thần Châu đi tới bên cạnh hắn, truyền âm nói: “Diệp Phong, đây là thủ đoạn gì, sao lại kinh khủng như vậy?”
“Trông thì trâu bò vậy thôi, thực tế chỉ có lực phòng ngự, chiến lực bình thường, căn bản đánh không lại Thánh Tôn Thiên tộc. Tiền bối, rốt cục thì lúc nào Bá Hoàng mới ra tay?”
Diệp Phong vội vàng truyền âm hỏi.
Đúng vào hôm nay, Viễn Cổ Thánh Thần lại đột nhiên mở lời, bảo phải luyện lại Thần Văn trên xương trán, sau đó thì bặt vô âm tín.
Ngay cả Diệp Phong cũng không liên lạc được với ông.
Đối với chuyện này, Diệp Phong cũng không biết làm sao.
Trận chiến này, Viễn Cổ Thánh Thần là nhân vật mấu chốt, nếu ông không ra tay, Thần Châu căn bản không có phần thắng.
Thiên Đạo Thần Châu nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Viễn Cổ Thánh Thần, chỉ có thể nói:
“Ta cũng không biết khi nào thì Bá Hoàng ra tay, nhưng ngươi phòng ngự vô địch, tiếp tục chống dỡ đi.”
Diệp Phong cười khổ: “Trạng thái phòng ngự vô địch thế này, ta chỉ có thể kiên trì bảy canh giờ.”
“Chỉ có bảy canh giờ?” Tâm trạng Thiên Đạo Thần Châu chợt chùng xuống.
Những trận đại chiến đỉnh cao như thế này động một cái là mấy ngày, mấy tháng, thậm chỉ có thể kéo dài đến chục năm, trăm năm.
Phòng ngự vô địch bảy canh giờ, căn bản không đủ dùng.
“Chỉ có thể tiếp tục ổn định chờ Viễn Cổ Thánh Thần xuất hiện ngăn cơn sóng dữ, hầy!” Diệp Phong bất đắc dĩ nói.
“Chỉ có thể như thế.” Thiên Đạo Thần Châu gật đầu.
Nói thật ra, Thiên Đạo Thần Châu rất thưởng thức Diệp Phong.
Nếu không nhờ Diệp Phong có năng lực phòng ngự vô địch thì với thực lực của Thánh Tôn Thiên tộc, một đao vừa rồi đủ để đâm thủng đại lục Thần Châu, khiến sinh linh đồ thán, vạn linh tịch diệt.
Trên núi Huyền Không.
Thánh Tôn Thiên tộc nhìn chằm chằm Diệp Phong, ánh mắt đảo loạn liên tục.
Thiên Mệnh Nữ Hoàng đi tới bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Thánh Tôn, Diệp Phong phòng ngự vô địch, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Thánh Tôn Thiên tộc không muốn nói chuyện.
Một đao vừa rồi vô cùng cường đại, nếu vạn năm trước lão bị chém trúng thì không chết cũng bị thương.
Nhưng Diệp Phong lại hóa giải một cách dễ dàng.
Cảnh tượng này, quá sức tưởng tượng.
“Thánh Tôn, tới chém ta đi!” Thấy đối phương không ra tay, Diệp Phong ổn định tâm trạng, nhếch miệng cười một tiếc, ngoắc ngón tay.
“Ta giết ngươi!”
Thánh Tôn Thiên tộc đã bao giờ chịu nỗi nhục nhã thế này, lão lập tức chỉ tay, chùm sáng đáng sợ lại bắt đầu hội tụ trên đầu ngón tay, hóa thành một ánh kiếm kéo dài vạn dặm bổ xuống.
Nhưng Diệp Phong không hề hốt hoảng.
Hắn ngẩng đầu đón lấy.
Nhưng, ánh kiếm còn chưa kịp đụng tới Diệp Phong thì đã bị phòng ngự vô địch hình thái Thánh Thần đánh tan, căn bản không gây ra được chút thương tổn gì.
“Thánh Tôn, là đàn ông thì qua đây chém ta đi!”
Diệp Phong sao có thể bỏ qua cơ hội để trào phúng đối phương, hắn lập tức chỉ vào cổ mình, vẻ mặt càng thêm phách lối, khiến đông đảo cường giả Thiên tộc tức muốn xì khói.
“Diệp Phong… nộp mạng đi!”
“Diệp Phong, chết cho ta!”
Hai vị Thánh cảnh nổi cơn thịnh nộ, để vãn hồi mặt mũi Thiên tộc, bọn họ vội vàng lao về phía Diệp Phong.
"Trở về!"
Thánh Tôn Thiên tộc quát lớn một tiếng, tức giận trong mắt hai kẻ kia nháy mắt hóa thành sợ hãi, bước chân vừa bước ra khỏi núi Huyền Không tức khắc thu lại, bàng hoàng nhận ra mình suýt nữa thì mất mạng.
“Thiên tộc nhát gan như vậy sao?” Diệp Phong nhếch miệng cười một tiếng.
Thánh Tôn không nói gì.
Rất nhanh, trong mắt lão lộ ra ý cười thản nhiên, đột nhiên vung tay về phía xa.
“Ầm ầm ầm…”
Gió bão kéo theo sức phá hoại kinh khủng phóng ra ngoài, nháy mắt cày ra một đường rãnh rộng hàng trăm vạn dặm, kéo dài mấy trăm triệu dặm trên đại lục Thần Châu.
Trong khoảnh khắc, triệu triệu sinh linh vẫn lạc.
“Ha ha ha!”
Thánh Tôn cười: “Thì ra là thế, Diệp Phong, ngươi phòng ngự vô địch, nhưng ngươi bảo vệ được cả Thần Châu sao? Chờ bản tôn đánh nổ cả Thần Châu rồi quay lại đối phó ngươi!”
“Ngăn lão lại!” Thiên Đạo Thần Châu vội vàng hô lên.
Diệp Phong cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Thánh Tôn quá mạnh!
Cho dù có lực phòng ngự vô địch, nhưng Diệp Phong rất khó có thể ngăn trở mỗi một lần tấn công của đối phương.
Sai lầm một lần, Thần Châu sẽ sinh linh đồ thán một lần.
“Ngăn cản? Các ngươi lấy gì ngăn cản bản tôn?” Thánh Tôn Thiên tộc cất tiếng cười to, tìm được cách phá giải cục diện bế tắc, lão lập tức vươn tay về phía Kiêu Dương Thánh Địa xa xôi.
“Ầm!”
Một Chưởng Tâm Lôi phóng ra, chuẩn bị ập xuống.
Diệp Phong biến sắc, chuẩn bị tiến lên ngăn chặn.
“Xong rồi!”
Hóa thân của Kiêu Dương Cổ Thánh đối diện ánh mắt của Thánh Tôn, bị dọa cho giật thót một cái, mặt xám như tro.
“Chết đi!”
Thánh Tôn đẩy nhẹ một cái, tia sét kinh khủng bắn ra, nhưng không bổ xuống Kiêu Dương Thánh Địa mà đánh về phía Phiêu Miểu Tông xa xôi.
Lúc này, Diệp Phong bỗng thấy lòng đau nhói chẳng rõ vì sao.
Nhưng, đúng lúc này.
Một bộ hài cốt thân vàng óng ánh thân cao ba mét đi ra, cứ thế ngăn chặn trước mặt Thánh Tôn Thiên tộc, mặc cho ngàn vạn tia sét đánh vào người, vẫn nguyên vẹn không chút thương tích.
“Ra tay với kẻ yếu, uổng cho ngươi còn là Bách Kiếp cảnh.”
Viễn Cổ Thánh Thần giễu cợt.
Sự xuất hiện của ông lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”
Thấy Viễn Cổ Thánh Thần hiện thân, Diệp Phong và Thiên Đạo Thần Châu đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi cũng là Bách Kiếp cảnh!” Thánh Tôn Thiên tộc nhìn chằm chằm Viễn Cổ Thánh Thần, căn bản không nhận ra người trước mắt rốt cuộc là ai.
Bá Hoàng không thường lộ mặt.
Hơn nữa, lúc ở Tam Thiên Giới, Bá Hoàng có thân thể máu thịt hoàng chỉnh, căn bản không phải chỉ có một bộ khung xương như bây giờ.
Ngay cả người quen cũng chưa chắc nhận ra được.
“Không sai, bản Hoàng cũng là Bách Kiếp cảnh.” Viễn Cổ Thánh Thần gật đầu, chắp hai tay sau lưng, rất tự tin.
“Ngươi là ai?”
Thánh Tôn Thiên tộc nhìn chằm chằm Viễn Cổ Thánh Thần, lão có thể cảm nhận được áp lực đáng sợ từ trên thân người này.
Đó là khí tức sức mạnh thuần túy.
“Ta? Một lão già mà thôi.” Viễn Cổ Thánh Thần Bá Hoàng khẽ lắc đầu, nhìn Thánh Tôn Thiên tộc: “Chỉ trong vạn năm đã đột phá đến Bách Kiếp cảnh tầng thứ tư, thiên phú của ngươi rất yêu nghiệt.”
“Ngươi theo dõi ta?”
Thánh Tôn Thiên tộc sa sầm mặt mày.
Cuối cùng lão cũng biết vì sao lúc trước mình cứ có cảm giác mi mắt giật loạn, tim đập liên hồi.
Thì ra, vấn đề ở đây!
Bị một Bách Kiếp cảnh thần bí theo dõi, dáng vẻ của đối phương lại còn đáng sợ như vậy, có thể không sởn cả tóc gáy sao?