Chương 1379: Nữ Hoàng tức hộc máu
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Theo dõi ngươi? Ngươi còn chưa xứng.”
Viễn Cổ Thánh Thần lắc đầu, từ “xứng” vừa dứt, ông lập tức đạp hai chân xuống đất, lao vút lên.
“Thế Giới Chi Thuẫn!”
Thánh Tôn Thiên tộc không dám khinh thường, hai tay đặt chồng lên nhau phía trước người, pháp tắc dung hợp thế giới đan xen trước người, trở thành một tấm chăn vuông màu vàng nhạt, ẩn chứa bốn đường vân pháp tắc.
“Ầm ầm!”
Nắm đấm của Viễn Cổ Thánh Thần nện trúng bề mặt lá chắn Pháp Tắc Dung hợp thế giới, khiến nó lõm xuống, sức mạnh đáng sợ xuyên thấu qua đó, khiến lồng ngực Thánh Tôn Thiên tộc nổ tung, xuất hiện một lỗ hổng.
“Thánh Tôn!”
Thấy cảnh tượng này, mắt của người Thiên Tộc đều đỏ hết cả lên.
Lão là cường giả Bách Kiếp cảnh tầng thứ tư đấy!
Thực lực nhường ấy có thể xếp vào danh sách mười người mạnh nhất Lực Lượng Thần Bảng, nhưng bây giờ lại ngăn không được bộ xương người màu vàng này.
“Pháp Tắc Lực Lượng! Ngươi có quan hệ gì với Bá Hoàng?”
Thánh Tôn Thiên tộc ho ra máu, lui về núi Huyền Không, nhìn Viễn Cổ Thánh Thần với vẻ hoảng sợ.
“Ngươi nói xem?” Viễn Cổ Thánh Thần cười nói.
“Chẳng lẽ ngươi cũng là cao thủ ẩn thế của tộc Viễn Cổ Cự Thần?” Thánh Tôn Thiên tộc trầm giọng suy đoán.
Lão không hề suy đoán theo hướng người trước mắt mình là Bá Hoàng.
Vạn năm trước, Bá Hoàng đã bị đông đảo cường giả phân thây, thi hài còn bị trấn áp tại nhiều nơi khác nhau, trừ khi Kiếm Thần, Lôi Đế, Linh Tôn ra tay, nếu Bá Hoàng muốn toàn thây cũng không gom đủ.
Tất cả mọi người đều cho rằng Bá Hoàng đã toi mạng.
Ngay cả Kiếm Thần cũng tự đem hài cốt của Bá Hoàng chôn cất ở Cường Giả Táng Địa tại Đông Châu, không có chuyện khởi tử hồi sinh.
Huống chi, Bá Hoàng là người xếp thứ ba trên Lực Lượng Thần Bảng.
Sức mạnh nhường ấy, giết lão dễ như trở bàn tay.
Khung xương màu vàng trước mắt này hình như thực lực cũng chỉ tới Bách Kiếp cảnh tầng thứ năm, sao có thể là Bá Hoàng?
Thánh Tôn Thiên tộc không biết rằng mình đã đoán sai.
Khung xương hình người màu vàng trước mặt lão chính là Bá Hoàng vô địch đã từng nổi danh khắp Tam Thiên Giới.
“Cũng gần như thế! Ta cũng thuộc tộc Cự Thần Viễn Cổ.”
Viễn Cổ Thánh Thần gật đầu, cũng không muốn thân phận bại lộ sớm như vậy, cho nên đưa ra câu trả lời thuận theo suy đoán của Thánh Tôn.
Ông có thể đánh Thánh Tôn trọng thương.
Nhưng muốn giết đối phương thì rất khó!
Lỡ như Thánh Tôn chạy mất, rồi đi rêu rao tin ông còn sống khắp Tam Thiên Giới, vậy thì không hay tí nào.
“Quả nhiên là tộc Cự Thần Viễn Cổ!”
Thánh Tôn Thiên tộc nghiến răng nghiến lợi.
“Chảng trách trong cơ thể ngươi có lực lượng bản nguyên dồi dào như vậy, thì ra ngươi là đồng tộc của Bá Hoàng, xem thực lực của ngươi hẳn là Bách Kiếp cảnh tầng thứ năm nhỉ? Ta rất tò mò vì sao ngươi lại xuất hiện ở Thần Châu.”
Viễn Cổ Thánh Thần không nói gì.
Diệp Phong đứng dậy, cười to: “Hỏi thừa! Đương nhiên là nhờ sự giúp đỡ của ta, và vị tiền bối Hài Cốt Đại Đế này tự mình phá vỡ tường chắn giữa các giới, cùng nhau về tới Thần Châu.”
Diệp Phong biết tạm thời không thể tiết lộ tin tức Viễn Cổ Thánh Thần chính là Bá Hoàng.
Cho nên hắn dứt khoát nói như vậy.
Như vậy rất nhiều điểm đáng ngờ sẽ có lời giải thích.
Ví dụ như, vì sao sau khi bị trục xuất tới Tam Thiên Giới, Diệp Phong, Hồ Phi Phi và Thiên Đạo Linh Hầu vẫn có thể bình yên trở về.
Nghe vậy, mọi người đều giật mình.
Thì ra sau khi bị trục xuất tới Tam Thiên Giới, Diệp Phong nhờ họa được phục, gặp được Hài Cốt Đại Đế nên mới trở về được.
Nói như vậy, Hài Cốt Đại Đế đã ẩn náu ở Thần Châu từ lâu rồi?
Chẳng phải điều này có nghĩa là Diệp Phong đã lên kế hoạch phản công núi Huyền Không từ lâu?
Mọi người bắt đầu suy diễn.
“Thì ra là thế! Chẳng trách sau khi bị trục xuất tới Tam Thiên Giới, thằng nhóc nhà ngươi chẳng những còn sống trở về mà thực lực còn tăng vọt.”
Thánh Tôn Thiên tộc cũng chợt bừng tỉnh.
Thiên Mệnh Nữ Hoàng thì ấm ức ra mặt, trong lòng khó chịu như ăn phải c*t.
Bà ta không ngờ mình trục xuất Diệp Phong tới chiến trường Hoàng Hôn – Tam Thiên Giới chẳng những không hại chết đối phương mà ngược lại còn để hắn gặp được cơ duyên hiếm có, trở thành tai họa của Thiên tộc.
“Nói đến đây, ta còn phải cảm ơn người nào đó đấy!” Diệp Phong nhìn về phía Thiên Mệnh Nữ Hoàng, nhếch miệng cười một tiếng: “Ngươi nói có đúng không?”
“Phụt!”
Thiên Mệnh Nữ Hoàng vốn đã kìm nén oán khí cuồn cuộn, giờ lại bị Diệp Phong dùng lời nói khiêu khích trước mặt mọi người, khiến bà ta tức đến độ hộc máu, khuyên mặt vừa mới khôi phục giờ lại trắng bệch như tuyết.
"Nữ Hoàng, đạo tâm của ngươi quá kém!"
Thánh Tôn Thiên tộc đưa tay vịn bả vai Thiên Mệnh Nữ Hoàng, khí tức sinh mạng tuôn ra, chữa trị nội thương cho nàng.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Mệnh Nữ Hoàng khôi phục như lúc ban đầu.
Thế nhưng nét mặt của nàng, vẫn giữ vẻ oán hận, vội vã cúi đầu, nói: "Thánh Tôn dạy phải."
Thấy vậy, Diệp Phong nhìn về phía Thiên Mệnh Nữ Hoàng mà cười lớn: "Thiên Mệnh Nữ Hoàng, ngươi không có di ngôn gì sao?"
Hắn ý định làm cho đối phương tức chết.
Ken két!
Thiên Mệnh Nữ Hoàng nghiến răng nghiến lợi, không nói thêm câu nào cả.
Thấy được bộ dáng này của nàng, Diệp Phong nhún vai, biết rằng phép khích tướng đã vô dụng, cũng không lãng phí nước bọt nữa.
Trên bầu trời.
Song phương cứ giằng co như vậy.
"Tiền bối, làm sao không tiếp tục ra tay?" Chờ một lát sau, Diệp Phong truyền âm hỏi Thánh Thần viễn cổ bên người.
"Trước đó ta đang tế luyện xương trán, cường hóa nguyên thần, không thích hợp đại chiến kịch liệt, chờ một lát là được rồi." Thánh Thần viễn cổ nói nhỏ, cũng không che giấu cái gì.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ghé mắt tới.
Loại chuyện này, có thể nói ra cho tất cả mọi người biết hay sao?
"Là cơ hội sao?" Thánh Tôn Thiên tộc hơi do dự, rồi quả quyết giơ cao tay đập mạnh về phía Thánh Thần viễn cổ.
Cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách.
Dù là Thánh Thần viễn cổ cố ý nói lung tung, ý định làm cho ông ta ra tay trước, thế nhưng ông ta vẫn phải ra tay.