Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1385 - Chương 1385 - Một Tay Che Trời, Mặt Trời Biến Mất

Chương 1385 - Một tay che trời, mặt trời biến mất
Chương 1385 - Một tay che trời, mặt trời biến mất

Chương 1385: Một tay che trời, mặt trời biến mất

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Ầm!

Lúc này, cánh cổng lốc xoáy dần tan ra, sau đó biến mất không còn tăm tích.

“Thánh Tôn của Thiên Tộc chạy thoát rồi. Gã lợi dụng Phá Giới Châu để chạy trốn, hẳn là quay về Tam Thiên Giới.” Thánh Thần viễn cổ quay lại chỗ Diệp Phong, lắc đầu.

“Không sao, gã không còn Phá Giới Châu, chắc chắn cả đời này cũng không còn cơ hội đặt chân tới thế giới Tinh Không nữa. Coi như đại lục Thần Châu đã an toàn rồi.” Diệp Phong thở phào.

Hắn vốn dĩ không có ý định giết cho bằng được Thánh Tôn của Thiên Tộc.

Dẫu sao Thánh Thần viễn cổ mới chỉ khôi phục cốt cách, thực lực mới dừng ở Bách Kiếp Cảnh tầng năm. Mặc dù có thể đánh tay đôi với Thánh Tôn của Thiên Tôn, nhưng lại vô pháp giết chết đối phương.

Thánh Thần viễn cổ từng nói, sau khi bước vào Bách Kiếp Cảnh, thông thường hơn một tầng là có thể đè đối phương ra mà đánh, hơn hai tầng là dư sức đánh cho đối phương thừa sống thiếu chết, nhưng phải hơn ba tầng mới đủ khả năng giết chết đối phương.

Đương nhiên, đó là dưới tình huống đơn đả độc đấu.

Nếu cùng vây công, chỉ cần mấy vị cùng cảnh giới liên thủ là đủ để mạt sát một gã Bách Kiếp Cảnh cùng giai.

“Diệp Phong, trận chiến này phải đa tạ ngươi.” Thiên Đạo của Thần Châu xuất hiện, gương mặt hư ảo hiện lên vẻ cảm kích.

“Ta là thiên mệnh chi tử của Thần Châu, đây là việc nên làm.” Diệp Phong cong khóe miệng.

Dù không phải là thiên mệnh chi tử, hắn cũng sẽ xuất lực.

Chỉ có vậy, hắn mới có thể thu về nhiều giá trị danh vọng cũng như đệ tử cho tông môn, tăng cường thực lực cho bản thân.

“Sao trời tối đen thế này!” Đúng lúc này, Hồ Phi Phi chợt làu bàu.

Nghe vậy, mọi người biến sắc, đến tận lúc ấy mới phát hiện ra hành động cuối cùng của Thánh Tôn Thiên Tộc. Một tay gã che trời, lấy mất trăng máu của đại lục Thần Châu.

“Mẹ! Mặt trời mất rồi!”

Diệp Phong ngẩng đầu nhìn trời cao, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Trăng máu đã bị Thánh Tôn của Thiên Tộc cướp đi, khiến cả đại lục rơi vào bóng tối mịt mù. Nếu không phải trên không trung còn có ánh sáng le lói của sao trời, chắc chắn sẽ chẳng thấy được gì.

Cả thiên địa trở nên hiu quạnh.

Vạn vật cũng lặng im.

“Mặt trời đã mất, giờ phải làm sao đây?”

“Chẳng lẽ từ nay về sau, chúng ta phải trải qua những ngày tháng trong đêm tối thế này sao?”

“Chăn của ta còn chưa phơi khô đâu!”

“Trả mặt trời lại cho ta!”

Khắp đại lục Thần Châu lâm vào tình trạng khủng hoảng.

Kể từ khi mặt trời của Thần Châu bị Thánh Tôn của Thiên Tộc dung hợp với trăng máu, trở thành trăng máu toàn phần, đại lục Thần Châu chẳng còn hiện tượng mặt trời mọc, mặt trời lặn như bình thường, mà cả đại lục được luồng ánh sáng đỏ rực chiếu sáng vĩnh viễn.

Nhưng tình cảnh hiện giờ lại càng quá mức.

Trăng máu toàn phần hoàn toàn biến mất!

Hiện tại, ngay cả việc phơi chăn cũng không làm được.

“Đa phần các vị đang có mặt ở đây đều là Thánh Cảnh, vậy chẳng phải vào vũ trụ lấy mấy mặt trời nhỏ về là được à?” Lúc này, Cổ thánh Phục Khắc quan sát chung quanh một lượt rồi cất lời.

Đối với phàm nhân, mặt trời là thứ không thể chạm tới.

Nhưng đối với Thánh Cảnh, đó chỉ là chuyện nhỏ.

Đi dạo bên ngoài lẫn bên trong mặt trời chỉ là chuyện nhỏ nhặt, ngay cả việc nắm giữ mặt trời trong tay cũng không khó.

“Không được!” Thiên Đạo của Thần Châu lắc đầu, khiến mọi người chú ý.

“Vì sao?” Diệp Phong cũng tò mò không kém.

Sau đó, Thiên Đạo của Thần Châu giải thích: “Mặt trăng và mặt trời của Thần Châu đã là một thể, là kiệt tác của thiên nhiên, có thể chiếu sáng khắp Thần Châu. Về điểm này, mặt trời bình thường không làm được.”

“Nếu là mặt trời bình thường, ít nhất cần chín cái trở lên mới đủ khả năng chiếu sáng cho cả Thần Châu.”

“Chỉ có điều, những mặt trời này lại thiếu lực lượng đặc biệt.”

“Cái này là bởi mặt trời và mặt trăng của Thần Châu tản ra một lượng nhỏ Thái Dương và Thái Âm chi lực, gột rửa cho các sinh linh trên Thần Châu, đồng thời cường hóa thể chất.”

“Đương nhiên, loại cường hóa này rất chậm.”

“Nhưng nếu sinh sống tại Thần Châu trong thời gian dài, hoặc sinh ra hậu thế. Chung quy sẽ có một ngày sự biến đổi về lượng sẽ trở thành sự biến đổi về chất, thúc đẩy Thần Châu bước vào thời kỳ hoàng kim.”

“Đến lúc đó, ai ai cũng cường đại.”

Nói đến đây, Thiên Đạo của Thần Châu trở nên trầm mặc.

Vốn dĩ, Thần Châu có thể dựa vào sự đặc biệt của mặt trời và mặt trăng cũng như tạo ra các thế hệ sau này mà bồi dưỡng thành các thiên kiêu. Nhưng ai ngờ, Thiên Tộc lại xâm phạm, phá vỡ bố cục ấy.

“Hóa ra, mặt trăng và mặt trời của Thần Châu lại mạnh tới vậy!” Người nào người nấy đều kinh ngạc không thôi.

“Thái Âm và Thái Dương chi lực.......... Ta có!” Đúng lúc này, Diệp Phong duỗi tay ra, mỗi bên ngưng tụ một quả cầu ánh sáng lớn bằng quả trứng gà.

Quả cầu bên này màu vàng nhạt, bên kia màu trắng ngà.

Đây là Thái Âm và Thái Dương chi lực thuần túy nhất trên đời.

“Chi bằng ta vào vũ trụ lấy về vài mặt trời, cải tạo thành mặt trời và mặt trăng?” Diệp Phong nhìn về phía Thiên Đạo của Thần Châu.

Thiên Đạo của Thần Châu sửng sốt một lúc rồi gật đầu: “Nếu ngươi lấy đủ số lượng mặt trời cần thiết, ta sẽ đích thân giúp đỡ ngươi, dùng Thái Dương và Thái Âm chi lực để cải tạo thành mặt trời và mặt trăng mới.”

“Vậy còn chần chờ cái gì nữa? Mau đi lấy mặt trời về!”

Diệp Phong thả người nhảy lên, xé rách hư không, tiến vào vũ trụ bất tận.

“Chúng ta tới hỗ trợ một tay!”

Nhóm Cổ thánh Phục Khắc, Lưu Phong, Ngọc Thần và Hồ Phi Phi cũng tiến vào vũ trụ, biến mất chỉ trong nháy mắt.

Chẳng mấy chốc, trên bầu trời của hải vực Thiên Nguyên chỉ còn lại Thiên Đạo của Thần Châu và Thánh Thần viễn cổ, cùng nửa ngọn núi Huyền Không.

Vèo vèo vèo!

Đúng lúc này, mấy bóng người xé rách hư không, tiến vào phụ cận, không ai khác ngoài hóa thân của Cổ thánh Kiêu Dương, chủ nhân của cấm địa Thương Thanh cũng như các Cổ thánh khác của Thần Châu.

Bình Luận (0)
Comment