Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1384 - Chương 1384 - Bảo Mệnh Đoạn Tí

Chương 1384 - Bảo mệnh Đoạn Tí
Chương 1384 - Bảo mệnh Đoạn Tí

Chương 1384: Bảo mệnh Đoạn Tí

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nghĩ vậy, Thánh Tôn của Thiên Tộc nghiến chặt răng, đưa ra quyết định. Viên bảo châu gã cầm trong tay sáng rực lên, mặt ngoài xuất hiện không ít vết nứt, nom cứ như sắp vỡ nát tới nơi.

“Cơ hội sử dụng cuối cùng!”

Thánh Tôn của Thiên Tộc nhìn Phá Giới Châu chằm chằm, lòng đau như cắt.

Năm đó, nếu không phải nhờ món chí bảo này, gã nào có khả năng dẫn các tinh nhuệ của Thiên Tộc bỏ trốn vào thế giới khác.

Mà hôm nay, Thiên Tộc lại tan đàn xẻ nghé thêm lần nữa.

Lịch sử tiếp tục được tái diễn, gã buộc phải dẫn theo các thủ hạ đào vong, quả thật lòng uất huận không thôi.

“Phá Giới Châu cấp Thiên Đạo!” Diệp Phong nhìn bảo châu trong tay của Thánh Tôn Thiên Tộc đăm đăm, mặt biến sắc, đôi con ngươi co lại, hô lên: “Mau phá vỡ nó, không, Thánh Tôn muốn bỏ trốn!”

Tận đến ngày hôm nay, Diệp Phong mới biết rốt cuộc Thánh Tôn của Thiên Tộc từ Tam Thiên Giới tới thế giới Tinh Không bằng cách nào.

Chẳng phải gã xuyên qua lối đi bí mật nào, mà là sử dụng một viên Phá Giới Châu cấp Thiên Đạo sắp vỡ!

“Ngươi vậy mà lại biết thứ này?” Thánh Tôn của Thiên Tộc nheo mắt, sau đó nuốt Phá Giới Châu vào bụng ngay tức khắc, dùng cơ thể của bản thân để bảo vệ món chí bảo.

“Thánh Tôn, nằm mơ đi!”

Thánh Thần viễn cổ tấn công, nện một quyền vào bụng của Thánh Tôn Thiên Tộc, tính đánh nát luôn cả Phá Giới Châu ở bên trong.

“Nằm mơ!” Thánh Tôn của Thiên Tộc nổi trận lôi đình.

Đó là cơ hội duy nhất để hắn dẫn các thủ hạ Thiên Tộc trốn thoát.

Một khi Phá Giới Châu bị vỡ, gã sẽ bị vây khốn tại thế giới Tinh Không vĩnh viễn, phải chịu sự truy đuổi liên miên của Hài Cốt Đại Đế.

“Thế giới, thu lại!”

Cả cơ thể của Thánh Tôn Thiên Tộc hóa thành vô vàn ánh sáng, rơi xuống khắp núi Huyền Không, khiến đại địa rung chuyển ầm ầm, bộc phát ra lực đẩy đáng sợ, đẩy văng cả đám người Diệp Phong khỏi núi Huyền Không.

Vèo vèo vèo!

Diệp Phong, Thánh Thần viễn cổ xuất hiện trên không trung của hải vực Thiên Nguyên. Chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy luồng sáng bao trùm núi Huyền Không đang dần thu lại, cả thế giới cũng bắt đầu thu nhỏ theo.

“Thánh Tôn muốn chạy!” Diệp Phong trầm giọng nói.

“Để ta ngăn hắn!” Thánh Thần viễn cổ vọt tới, nện thẳng một quyền. Nhưng lúc này, thứ hắn phải đối mặt là cả thế giới chi lực của núi Huyền Không lẫn lực lượng của Thánh Tôn Thiên Tộc.

“Ầm” một tiếng, Thánh Thần viễn cổ bị văng ra ngoài.

Trên trời cao, núi Huyền Không thu nhỏ một cách nhanh chóng, hóa thành một viên ngọc màu vàng, lớn bằng quả trứng gà, bị một bóng người nuốt vào bụng.

Mà bóng người đó không ai khác ngoài Thánh Tôn của Thiên Tộc.

“Ha ha ha, mở ra lối đi rồi!” Thánh Tôn của Thiên Tộc ngẩng đầu cười to.

Mọi người vội nhìn lại, sau lưng gã chợt xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, tản ra không gian chi lực dày đặc, thông tới một thế giới khác.

“Chạy đi đâu!”

Diệp Phong dựa vào mối liên hệ bí ẩn giữa linh hầu Thiên Đạo và núi Huyền Không, cộng thêm Thiên Đạo Chi Lực của Thiên Tộc nằm trong Đại Thế Giới Chi Tâm, cùng mọi người tiến vào núi Huyền Không thêm lần nữa.

“Ngươi! Sao ngươi lại vào được?”

Thấy đám người Diệp Phong xuất hiện trong núi Huyền Không, đám tàn binh của Thiên Tộc hít một ngụm khí lạnh, mặt xám mày tro.

Ngay cả Thánh Tôn của Thiên Tộc cũng kinh hoàng không kém.

“Ta đến chém các ngươi!” Diệp Phong vung tay lên, tính giết sạch đám người trước mặt.

“Chết tiệt, là Thiên Đạo Chi Lực của Thiên Tộc!”

Hóa thân của Thánh Tôn Thiên Tôn xuất hiện ở phụ cận để quan sát Diệp Phong, phát hiện trên người đối phương có một cỗ khí tức quen thuộc.

Đó là Thiên Đạo Chi Lực của Thiên Tộc!

Có lực lượng này, Diệp Phong muốn vào núi Huyền Không thì vào, thậm chí phá hủy cũng được.

Đây quả thực là đại nạn của Thiên Tộc!

Trong một khoảnh khắc, Thánh Tôn của Thiên Tộc chợt nhớ tới một biện pháp vẹn toàn. Gã cắn răng, duỗi tay chém ra một đường từ trên xuống dưới.

Xoẹt!

Một nửa núi Huyền Không bị Thánh Tôn tách ra, mà Diệp Phong cùng mọi người đều đứng trên phạm vi đó.

“Thế Giới Chi Lực, phân!” Thánh Tôn của Thiên Tộc niết quyết.

Diệp Phong bỗng nhiên phát hiện Thiên Đạo Chi Lực trên người mình sinh ra mối liên hệ với nửa phần núi Huyền Không bị tách ra.

Ngay lúc ấy, Diệp Phong cảm nhận được một loại cảm giác đặc biệt.

Hắn tựa như đã trở thành Thiên Đạo của nửa phần núi Huyền Không này, nắm quyền khống chế vạn vật. Nhưng đại giới chính là hoàn toàn mất đi liên hệ với nửa còn lại.

“Chiêu thức này gọi là bảo mệnh Đoạn Tí!”

Thánh Tôn của Thiên Tộc nở nụ cười dữ tợn. Gã vung tay áo, nửa ngọn núi Huyền Không bên phía đám người Diệp Phong tức khắc bị thế giới Thiên Tộc đẩy ra ngoài, rơi xuống đại lục Thần Châu.

Về phần Thánh Tôn của Thiên Tộc, gã đứng trên nửa ngọn núi còn lại, lốc xoáy đằng sau cũng càng ngày càng lớn.

Truyền tống sắp thành rồi!

Ầm ầm ầm!

Nhóm Diệp Phong đứng trên nửa ngọn núi Huyền Không đang trên đà rơi xuống. Vì giữ cho nửa ngọn núi ổn định nên mọi người đồng loạt xuất thủ, kế đó nửa ngọn núi mới có thể lơ lửng giữa không trung.

Khi bọn họ làm xong, Thánh Tôn của Thiên Tộc đã bắt đầu vượt giới.

“Diệp Phong, các ngươi chờ cho ta!”

Thánh Tôn của Thiên Tộc thu hồi nửa ngọn núi Huyền Không còn lại, bước nửa người vào lốc xoáy, ngoảnh đầu nhìn về phía Diệp Phong với vẻ hùng hổ, còn ném lại lời uy hiếp.

Sau đó, gã nhìn về phía trăng máu khổng lồ treo trên bầu trời.

Nét tàn nhẫn dần hiện lên trên nét mặt gã.

“Coi như thứ này là lợi tức!”

Thánh Tôn của Thiên Tộc cười dữ tợn. Gã vươn tay, tóm lấy trăng máu rồi nuốt vào bụng. Xong xuôi liền bước vào cánh cổng lốc xoáy, hoàn toàn biến mất.

Ầm!

Thánh Thần viễn cổ xông qua, song nắm tay lại chỉ nện vào khoảng không, khiến nó rách nát, nhưng lại không đả thương được Thánh Tôn của Thiên Tộc.

Đối phương đã biến mất khỏi thế giới này!

Bình Luận (0)
Comment