Chương 1387: Mặt trăng và mặt trời
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nghe xong hết thảy, Thánh Thần viễn cổ mới nói: “Nếu vậy, Diệp Phong lời rồi?”
“Đúng vậy. Diệp Phong đoạt được nửa thế giới vô tận, trở thành Thiên Đạo mới. Hơn nữa hắn vốn dĩ đã có Đại Thế Giới Chi Tâm, đến lúc nào đó, hắn sẽ mạnh hơn cả ta.” Thiên Đạo của Thần Châu cất lời.
“Mạnh hơn cả ngươi? Ngươi là Thiên Đạo của Đại Thế Giới cơ mà!” Thánh Thần viễn cổ sửng sốt.
“Ta từng bị trọng thương, vẫn chưa khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong. Chờ đến khi Diệp Phong luyện hóa thành công nửa ngọn núi Huyền Không, lúc ấy ta không phải là đối thủ của hắn thật.” Thiên Đạo của Thần Châu thở dài.
Nghe vậy, Thánh Thần viễn cổ gật đầu, sau đó bay về phía nửa ngọn núi Huyền Không.
Vèo!
Thiên Đạo của Thần Châu cũng tương tự.
Mặc dù chỉ là nửa ngọn núi, nhưng vì được rót Thế Giới chi lực của Thiên Tộc vào nên không gian ở bên trong trở nên vô cùng lớn.
Nhìn từ ngoài vào, nơi này chỉ trải dài chừng mấy tỷ dặm.
Nhưng sau khi vào trong sẽ phát hiện nó rộng bao la bát ngát, không hề thua kém một phần ba của đại lục Thần Châu.
Ngặt một nỗi nơi này hoang vu vắng vẻ, không náo nhiệt như Thần Châu mà thôi.
Ngoài cổ thụ sinh trưởng khắp nơi và kiến trúc cổ xưa, ngay cả động vật quý hiếm cũng có.
“Hoang sơ quá.” Thánh Thần viễn cổ đánh giá núi Huyền Không, “Nhưng linh khí ở đây cũng nồng đậm, có tận mấy linh mạch cấp Thánh, thích hợp tu hành.”
..........
Diệp Phong biết có người tiến vào núi Huyền Không, song hắn cũng không để ý tới.
Tốt xấu gì núi Huyền Không cũng gần như là Đại Thế Giới, có lá chắn của thế giới, cho nên phải có thực lực nhất định mới đặt chân vào được.
Mà hiện giờ, những người có thể bước vào núi Huyền Không, ngoại trừ Thánh Thần viễn cổ và Thiên Đạo của Thần Châu thì còn có ai khác chứ?
Nếu là hai người họ, đương nhiên không cần phải đề phòng.
Trong vũ trụ, Diệp Phong dừng lại.
Trước mặt hắn là một mặt trời cực kỳ lớn, bởi xung quanh không có hành tinh có sự sống nên Diệp Phong quyết đoán động thủ.
“Thu!”
Diệp Phong niết quyết niệm thần chú, Thế Giới chi lực vô hình tản ra, bao trùm lấy mặt trời trước mặt rồi thu nhỏ nó lại.
Mặt trời bị Diệp Phong thu nhỏ tới lúc chỉ lớn bằng nắm tay. Hắn cầm lấy, rồi tiếp tục tìm những mặt trời khác.
Khắp nơi trong vũ trụ, Cổ thánh Phục Khắc, Ngọc Thần, Hồ Phi Phi và các cường giả đều ra tay tương trợ, phong ấn không ít mặt trời.
Còn mặt trăng thì không cần lấy về.
Nửa ngày sau, nhóm Diệp Phong thuận lợi trở về đại lục Thần Châu, phát hiện Thiên Đạo của Thần Châu và Thánh Thần viễn cổ đang đứng tại chủ phong của núi Huyền Không mà chờ đợi bọn họ.
“Về rồi.” Thiên Đạo của Thần Châu khẽ nói.
“Ừm, bọn ta về rồi.” Diệp Phong gật đầu, thuận tay ném ra mười mấy mặt trời nhỏ rực rỡ.
“Chỗ ta cũng có một ít.” Nhóm Cổ thánh Phục Khắc, Cổ thánh Dư La và Ngọc Thần cũng xòe tay, cũng đưa ra mười mấy mặt trời, nhưng vẫn ít hơn của Diệp Phong.
Ong!
Khi những mặt trời đã bị thu nhỏ này xuất hiện, hư không xung quanh lập tức bị phá hủy, vặn vẹo kịch liệt, cứ như thể sắp dung hợp thành hố đen đáng sợ.
“Trấn!”
Thiên Đạo của Thần Châu duỗi ra một lóng tay, Thế Giới chi lực tản ra, ổn định hư không xung quanh.
“Thiên Đạo tiền bối, tiếp theo phải làm gì đây?” Diệp Phong hỏi.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Thiên Đạo, muốn biết bước tiếp theo bọn họ phải hỗ trợ cái gì.
“Đầu tiên phải luyện chế một kiện Thánh Binh theo thứ này.”
Thiên Đạo của Thần Châu khắc họa một trận pháp cực kỳ phức tạp ngay giữa không trung, ngay cả Cổ thánh Phục Khắc, chủ nhân của tiểu tiên giới cũng không thể lý giải được hàm nghĩa của nó.
Chỉ mỗi Diệp Phong mới hiểu được.
“Hóa ra là vậy, cái này cũng không khó lắm.” Diệp Phong lôi lò rèn ra, đồng thời lấy ra một đống tài liệu.
Loảng xoảng!
Khi Diệp Phong đưa trận pháp vào lò rèn, nó tức khắc phát ra tiếng động. Chỉ một lát sau, lò rèn cắn nuốt cả trận pháp rồi tự động lựa chọn các vật liệu cần thiết để luyện chế.
Chẳng mấy chốc, lò rèn đã tiến hành luyện chế.
“Đây là Thánh binh loại gì vậy?”
“Nó tự động luyện khí được sao?”
Cổ thánh Phục Khắc trợn tròn mắt, nom có vẻ kinh ngạc lắm.
Khóe miệng của Diệp Phong khẽ cong: “Đây là lò rèn, Thánh Binh cấp Nhập Thánh, có khả năng tạo bất kỳ món linh bảo cùng thánh binh nào, miễn là phẩm giai thấp hơn nó.”
“Lợi hại vậy sao?” Mọi người sửng sốt.
Diệp Phong cũng không giải thích thêm. Hắn để lò rèn tự luyện khí, cả quá trình kéo dài suốt một ngày.
Bởi vì đại lục Thần Châu đã không còn mặt trời, nên toàn bộ thế giới chìm trong bóng tối, nhiệt độ trên mặt đất cũng dần giảm xuống.
Cũng may Thần Châu còn có địa nhiệt, mà tốc độ giảm xuống của nhiệt độ không nhanh, nên đại lục Thần Châu vẫn kiên trì được một khoảng thời gian.
Tại núi Huyền Không, lò rèn đã luyện xong món Thánh binh mà Diệp Phong cần. Nhưng vừa mới ra lò đã bị Thiên Đạo của Thần Châu cầm lấy, dập tắt đại kiếp nạn phong thánh đang dấy lên.
Tận đến lúc này, mọi người mới thấy được dáng vẻ của món Thánh binh.
Đây là một con chim toàn thân vàng rực!
Nó có ba chân, trên người lửa cháy hừng hực, bề ngoài tương tự với quạ đen, là Tam Túc Kim Ô trong truyền thuyết.
“Tiến hành đi!”
Thiên Đạo của Thần Châu đánh mấy đạo pháp quyết vào gần ba mươi mặt trời bị thu nhỏ, khiến chúng dần tan ra, hóa thành những luồng khí vàng rực chảy vào cơ thể của Tam Túc Kim Ô.
“Diệp Phong, khắc trận!” Thiên Đạo của Thần Châu khẽ nhắc.
“Được.” Diệp Phong gật đầu.
Trận pháp mà hắn phải khắc là “Âm Dương Luân Chuyển”, trước lúc bắt đầu, Thiên Đạo của Thần Châu đã truyền cho hắn.
Diệp Phong vận chuyển công pháp, tay trái là Thái Dương chi lực, tay còn lại là Thái Âm chi lực, tiến hành khắc họa vào hư không.
Một lúc sau, vô số trận văn màu vàng rực và màu trắng ngà thành hình, dung nhập vào cơ thể Tam Túc Kim Ô, khiến nó vặn vẹo liên tục, tốc độ cắn nuốt mặt trời cũng nhanh hơn nhiều, đôi con ngươi sáng rực lên, bắt đầu sinh ra chân linh.