Chương 1397: Phùng Xuyên ra tay, đánh với Tiếu Thương Thiên
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Chớp mắt cái đã là mấy ngày sau.
“Tiếu Thương Thiên, cút ra đây!”
Phùng Xuyên đến khu cấm của Tiếu Thương Thiên, hai tay chắp sau lưng, hét lớn, giọng nói truyền khắp phạm vi ức vạn dặm.
“Sắp bắt đầu rồi!”
Người của các thế lực lập tức vây tới, lơ lửng trên không, chuẩn bị tư thế xem chiến đấu.
“Phùng Xuyên!”
Trên đỉnh Thương Thanh cổ lâu, Tiếu Thương Thiên vỗ vai Bạch Cơ ra hiệu mình không sao, rồi bay lên.
Trên không trung.
Hai thiên kiêu đứng đầu cách không giằng co nhau.
“Không ngờ chứ gì, bổn thánh tử lại từ trình độ Thiên Đế thăng lên cùng cấp bậc với ngươi trong thời gian ngắn như vậy.” Phùng Xuyên khoanh tay, biểu cảm ngạo mạn.
“Ta quen ngươi sao?” Tiếu Thương Thiên cạn lời.
Ban đầu hắn và Ngô Hiên được xưng là thiêu kiêu đỉnh cấp, càn quét cấp độ Thiên Đế của các thế lực khắp nơi ở Thần Châu, lúc đó, Phùng Xuyên còn không biết đang trốn ở góc nào.
Nghe vậy, Phùng Xuyên cắn chặt răng, hét lớn:
“Xem ra, thế nhân đều không biết sự lợi hại của Phùng Xuyên ta, Tiếu Thương Thiên, sau hôm nay, bổn thánh tử sẽ đạp lên ngươi, trở thành thiên kiêu mạnh nhất danh chấn Thần Châu đại lục.”
Nghe vậy, Tiếu Thương Thiên cạn lời.
Nếu không phải Phùng Xuyên chủ động khiêu chiến, hắn thật sự không biết trên Thần Châu đại lục còn có nhân vật này.
“Nói nhảm ít thôi, ra tay đi! Sau khi đánh ngươi thành đầu heo, ta còn phải quay về ôm nương tử nữa!” Tiếu Thương Thiên bực bội nói.
Lời vừa thốt ra, Phùng Xuyên bị chọc tức không nhẹ.
Bạch Cơ trên Thương Thanh cổ lâu e thẹn.
Xoạt xoạt!
Tiếu Thương Thiên đẩy hai chưởng ra, sau lưng xuất hiện một con cự long màu vàng, chính là nguyên lực mới hoàn toàn lợi dụng huyết mạch cự long thái cổ, lực anh linh cổ xưa, bốn loại nguyên lực dung hợp thành.
“Ầm”.
Tiếu Thương Thiên hợp thể với cự long màu vàng sau lưng, trở thành một vóc dáng to lớn thân khoác chiến giáp vảy rồng màu vàng.
Đùng!
Chỉ một quyền, Phùng Xuyên đã bị đánh bay ra ngoài, răng cửa rơi vài cái, thân thể đập xuyên qua mấy dãy núi, rồi mới bị chôn trong đống phế tích.
“Ô!”
Mọi người nhìn thấy màn này đều trợn mắt há mồm.
Lúc nãy Phùng Xuyên nói nhiều lời đe dọa như vậy, mà lại bị Tiếu Thương Thiên một chưởng đánh bay, yếu quá rồi nhỉ?
“Chậc!”
“Còn tưởng Phùng Xuyên rất lợi hại cơ, kết quả, ngay cả một chưởng của Tiếu Thương Thiên cũng không đỡ nổi.”
Người của các thế lực bĩu môi.
Ầm!
Phùng Xuyên bay ra từ trong đống đá vụn, tay trái che miệng, tay phải chỉ Tiếu Thương Thiên, quát: “Tiếu Thương Thiên, ngươi đánh lén, không có võ đức.”
“Ngươi đe dọa nhiều quá đi!” Tiếu Thương Thiên trợn mắt.
Vù!
Tiếu Thương Thiên lập tức đánh tới, một quyền đánh thẳng vào mặt Phùng Xuyên, cả cánh tay được vô số hư ảnh rồng vàng quấn quanh, tăng sức mạnh trong lòng bàn tay ở mức độ cao.
“Sinh Mệnh Hộ Thuẫn!”
Phùng Xuyên không dám sơ ý, hai tay giao trước ngực, xung quanh có gió lốc cuốn lên, hóa thành một màn chắn sáng.
Nhưng, chỉ nghe một tiếng “răng rắc” vang lên.
Tấm hộ thuẫn ánh sáng này được Tiếu Thương Thiên một quyền đánh vỡ, khí thế đảo ngược về, nặng nề đập lên ngực Phùng Xuyên, khiến hắn ta phụt máu, ngã xuống đất.
“Đây hoàn toàn là ngược đãi người khác!”
“Tiếu Thương Thiên, nhẹ một chút, đừng đánh chết Phùng Xuyên, bọn ta còn muốn nghe hắn nói!”
Không ít tu hành giả đùa bỡn.
Bọn họ cảm thấy, Phùng Xuyên lời tục tĩu bay đầy trời thật sự quá thú vị, mặc dù thực lực không được, nhưng có thể đem đến niềm vui cho người khác.
Trên mặt đất.
“Phụt!”
Phùng Xuyên nghe mọi người nói, tức phụt máu, hai mắt trợn lên, xém ngất xĩu.
Đám đệ tử Mặc Oanh, Thạch Lỗi, Hoắc Vân Kiệt đều xem trận chiến, nhìn thấy Phùng Xuyên bị treo lên đánh, suýt nữa cười lên.
“Mọi người nói xem, Phùng Xuyên không phải là tự tìm đòn sao?”
“Đúng vậy!”
“Thực lực của hắn ta quá kém, chiến đấu cùng cấp căn bản không phải là đối thủ của Tiếu Thương Thiên, hơn nữa trước mắt đã trọng thượng, sợ là không còn lực đánh nữa.”
“Tiếu Thương Thiên sắp thắng rồi.”
“Vua nói bậy Phùng Xuyên, lúc trước nói bậy đầy mồm, cảm thấy hắn ta dường như có thể treo Tiếu Thương Thiên lên đánh, nhưng kết quả, ngay cả một quyền của Tiếu Thương Thiên cũng không đỡ được, thực sự quá bậy!”
Đám đệ tử bắt đầu nghị luận.
Trên không trung.
Tiếu Thương Thiên khoanh tay, khinh thường: “Phùng Xuyên, rốt cuộc ngươi có được không vậy? Nếu không được thì đừng lãng phí thời gian của ta.”
“Sao ta có thể không được?”
Phùng Xuyên bị chọc giận, bay lên trời, hít sâu một hơi, hấp thu lực sinh mệnh đến từ trăm quả sinh mệnh sâu trong đáy biển, một thân thương thế khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy.
“Năng lực khôi phục thật kinh người.”
Mọi người mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Có tu hành giả chiến lực bình thường, nhưng lại nắm giữ bí pháp, có năng lực khôi phục mạnh mẽ.
Cho dù là tiêu hao, cũng có thể tiêu hao chết đối thủ.
Chẳng lẽ, Phùng Xuyên đi theo kiểu tiêu hao?
“Ồ!”
Tiếu Thương Thiên hơi kinh ngạc: “Lực sinh mệnh không tệ, xem ra, cơ duyên ngươi có được rất lớn, không chỉ khiến ngươi đột phá cả cảnh giới, còn thu được lực sinh mệnh dồi dào.”
“Không sai! Ta....” Phùng Xuyên lập tức chắp hai tay sau lưng, chuẩn bị nói phét hai câu nữa, xây dựng hình tượng cao lớn cho mình.
Răng rắc!
Nhưng chưa đợi Phùng Xuyên nói xong, Tiếu Thương Thiên đã xuất hiện ngay trước mặt, nắm đấm xán lạn nhanh chóng đánh ra, trong hư không xuất hiện vô số cự lỏng thái cổ, cùng bổ tới.
Ầm!
Phùng Xuyên lại bị đánh bay ra.
Hắn ta ngã trong đống máu run rẩy toàn thân, hai mắt trợn lên, gắt gao nhìn lên trời.
Trong ánh mắt toàn là vẻ không thể tin nổi.
Cùng là thiên kiêu, cùng là Chuẩn Thánh Tam Chuyển, tại sao mình lại bị Tiếu Thương Thiên treo lên đánh?
Tại sao?
Ta không cam tâm, ta không phục!
Phùng Xuyên gào thét trong lòng, rất ủy khuất.
“Lực sinh mệnh của Phùng Xuyên rất dồi dào, nhưng hình như căn bản hắn ta không cùng thực lực với Tiếu Thương Thiên, cho dù bản thân hắn ta không chết được, nhưng cũng không tiêu hao được Tiếu Thương Thiên.”
“Dù sao, hao tổn của Tiếu Thương Thiên cũng chẳng lớn.”
Mọi người bất đắc dĩ lắc đầu.
Bọn họ cảm thấy Phùng Xuyên quá mức kiêu ngạo, tưởng rằng sau khi tu vi của mình bạo tăng là có thể kháng ngự thiên kiêu đỉnh cấp Tiếu Thương Thiên.
Không ngờ rằng, khoảng cách giữa hai người quá lớn.