Chương 1398: Năng lực khôi phục khiến người ta kinh ngạc, Phùng Xuyên thua
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Ngươi quá yếu!”
Tiếu Thương Thiên lắc đầu, nói với Phùng Xuyên.
Nghe thấy câu này, Phùng Xuyên lại tức đến phụt máu, cả khuôn mặt tuấn mỹ trắng như tuyết, răng cắn chặt môi.
“Trận luận bàn này, ngươi bại rồi.”
Tiếu Thương Thiên tiếp tục nói, Phùng Xuyên tức đến nỗi toàn thân run rẩy kịch liệt.
“Không! Ta chưa thua!”
Phùng Xuyên lớn tiếng gào thét, hai tay mạnh mẽ vung vẫy, dựa vào mấy trăm sinh mệnh thu lại cung cấp lực sinh mệnh dồi dào cho mình, thương thế nhanh chóng chữa khỏi.
Trên không trung.
Phùng Xuyên hít sâu một hơi, kích hoạt tất cả sinh mệnh thụ, phía sau xuất hiện một hư ảnh cây xanh cao đến vạn trượng, tản phát khí tức sinh mệnh dồi dào không dứt.
Cùng lúc đó.
Tất cả thần tộc dưới đáy biển được sinh mệnh thụ khống chế đều bị ép cung cấp một phần sức mạnh, tạm thời tăng lên trên người Phùng Xuyên.
Ầm!
Khí tức của hắn ta bắt đầu tăng bạo, tăng lên đến Chuẩn Thánh Tam Chuyển đỉnh phong, chỉ riêng tu vi đã vượt qua Tiếu Thương Thiên.
“Đây là thủ đoạn gì vậy?”
Người của các đại thế lực đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả Tiếu Thương Thiên cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Phùng Xuyên ta, không yếu hơn người khác!”
Phùng Xuyên thẳng lưng, đang chuẩn bị tản phát khí tức mạnh mẽ càn quét nơi này.
Nhưng trong tầm mắt.
Một nắm đấm vàng đột nhiên phóng to, đánh thẳng vào mũi Phùng Xuyên, đánh bay hắn ta ra mười mấy trượng.
“Ai da! Lại đánh lén!” Phùng Xuyên chửi ầm lên, trong lòng tức gần chết.
“Sinh mệnh hộ thuẫn!” Phùng Xuyên lại thi triển bí pháp đến từ sinh mệnh thụ, toàn thân được ánh sáng xanh nhạt bao lấy.
Ngay sau đó.
Nắm đấm của Tiếu Thương Thiên lại đập tới.
Ầm!
Sau một tiếng ầm, sinh mệnh hộ thuẫn bị đập lõm vào, nhưng không vỡ vụn.
“Ta cản được rồi!”
Phùng Xuyên vui mừng, tay trái nhanh chóng biến chiêu, bấm thủ quyết, hóa ra một bảo ấn hình vuông, đập lên ngực Tiếu Thương Thiên, đánh bay mười mấy trượng.
Vảy rồng bên ngoài của hắn rơi mất mấy miếng.
“Ôi!”
Tiếu Thương Thiên cúi đầu, nhìn mấy chỗ thiếu vảy trên ngực, hơi bất ngờ nhưng không hề sợ hãi.
“Ha ha ha! Tiếu Thương Thiên, bị một kích tùy tiện của ta đánh trọng thương, sau này nhất định không phải đối thủ của ta.” Phùng Xuyên vui mừng, lại kết ấn bằng một tay, tự tin ra mặt.
Tiếp theo sẽ là sân khấu của hắn!
“Hám Thiên ấn!”
Phùng Xuyên nhanh chóng ra tay, đánh ra một bảo ấn hình vuông.
Vật này nặng nề như núi non.
Vừa rời tay, ngay sau đó đã xuất hiện trên đỉnh đầu Tiếu Thương Thiên, cuốn theo khí tức như núi cao vực sâu, nhanh chóng đánh xuống.
“Chỉ có vậy?”
Tiếu Thương Thiên bĩu môi, cuối cùng cũng nghiêm túc.
“Thái cổ long kiếm!”
Tiếu Thương Thiên mười ngón đan lại, chỉ thổi ra sóng gió đã khiến Phùng Xuyên đứng không vững.
Ngay sau đó.
Một thanh trường kiếm do vô số vảy rồng màu vàng đậm hợp thành xuất hiện, được hai tay Tiếu Thương Thiên nắm chặt, chém lên phía trên.
Xoạt xoat!
Hám Thiên ấn bị một nhát kiếm này chém trúng, nổ thành sương khói, căn bản không tổn thương được Tiếu Thương Thiên.
“Sao lại như vậy?
Phùng Xuyên thấy vậy, trợn mắt há mồm.
Nhưng hắn ta cũng từng là một thiên kiêu đỉnh cấp, chiến lực cùng cấp cũng xem như đứng đầu, thấy “Hám Thiên ấn” vô hiệu, nhanh chóng bấm quyết, lần lượt thi triển các loại thần thông sau đó.
“Vạn pháp quy nhất!”
“Thiên nguyên vô cực chuông!”
“Thần phong chi trảo!”
Vô số làn sóng khủng bố đánh về phía Tiếu Thương Thiên, bất kỳ một sợi khí tức nào cũng có thể cắn nát Thiên Đế đỉnh cấp.
Cùng lúc đó, một cổ chuông bảy màu xuất hiện, phát ra tiếng rung, có thể quấy nhiễu thần thức, nặng nề như núi.
Cuối cùng, là một lợi trảo!
Vật này sắc bén vô cùng, chỉ cần bị móng vuốt cào trúng, có là Chuẩn Thánh Tam Chuyển bình thường cũng phải phân thi.
“Chiến lực của Phùng Xuyên không yếu!”
“Đúng vậy, ba loại thần thông mạnh mẽ cùng bạo phát, có là lão phu cũng không chống đỡ được.”
Người của các thế lực lần lượt né tránh.
Nhưng, ngay sau đó.
Hai tay Tiếu Thương Thiên nắm chặt thái cổ long kiếm, dùng sức chém ngang, chém hết làn sóng mà thần thông “Vạn pháp quy nhất” hóa thành.
Sau đó, hắn tiếp tục xuất kiếm.
Bất luận là thần thông “Thiên nguyên vô cực chuông” hay là “Thần phong chi trảo” đều không cản được một kiếm của Tiếu Thương Thiên.
Nhìn khí tức trên trời sụp đổ, Phùng Xuyên mông lung.
Đó là trình độ đỉnh phong trước mắt của hắn ta, kết quả, chỉ có thần thông “Hám Thiên ấn” là có hiệu quả chút chút, đánh rớt vảy rồng của Tiếu Thương Thiên.
Mấy môn thần thông còn lại đều không có tác dụng!
“Không thể nào!”
Phùng Xuyên gào lên.
“Ngươi quá yếu! Vốn dĩ tưởng ngươi có thể có trình độ cao gì đó, kết quả, chỉ như vậy? Ta nghiêm túc một chút ngươi đã bại hoàn toàn rồi, không còn khả năng trở mình.” Tiếu Thương Thiên châm chọc.
Nghe vậy, mọi người đều lắc đầu.
Như Tiếu Thương Thiên nói, Phùng Xuyên bây giờ quả thật không có tư cách đấu với hắn.
“Ngươi dám sỉ nhục ta? Muốn chết!”
Phùng Xuyên tức đến nỗi lỗ mũi sắp bốc khói, lại thi triển thần thông “Hám Thiên ấn”, muốn cứu vớt mặt mũi.
Nhưng Tiếu Thương Thiên không cho hắn ta cơ hội nữa.
“Thái cổ long kiếm, một kiếm diệt thế!”
Tiếu Thương Thiên tay trái bấm quyết, đè lên thái cổ long kiếm, tăng uy lực lên mạnh nhất, từ trên chém xuống dưới.
Loạt xoạt!
Một cỗ kiếm khí đáng sợ chém xuống, dễ dàng đánh tan thần thông của Phùng Xuyên, và đánh bay hắn ta ra, nửa người bị chém đứt, máu tươi chảy ra.
Hư ảnh sinh mệnh thụ phía sau cũng bị đánh bể.
Ầm!
Phùng Xuyên rơi xuống đất, ngất tại chỗ.
Gió lớn thổi qua.
Cát bụi trên mặt đất bay tán loạn, dần dần che phủ lên thân thể Phùng Xuyên, khiến hắn trông càng thêm nhếch nhác.
“Đạo hữu, thủ hạ lưu tình!”
Lúc này, hơn mười vị Chuẩn Thánh bay tới, vây quanh Phùng Xuyên, vẻ mặt đầy xấu hổ.
Bọn họ là Trưởng lão Vạn Tông Thánh Địa.
“Phùng Xuyên đã bại trận, trận chiến này, ta không giết hắn.” Tiếu Thương Thiên vung tay, thu hồi Thái Cổ Long Kiếm, vảy rồng ngoài thân dần dần ẩn vào trong cơ thể, khí tức hạ xuống trạng thái bình thường.
Trải qua trận đại chiến vừa rồi, hắn ta cũng không hao tổn bao nhiêu.
Hắn ta thấy mình có thể đánh được ba tên Phùng Xuyên.