Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều biến sắc, chỉ hận không thể ném phăng tờ giấy trong tay ra ngoài.
Khóe miệng Diệp Phong cũng giật giật, chỉ lắc đầu một cách bất đắc dĩ, sau đó dùng Động Sát Chi Nhãn lên kiếm phổ.
[Tên: Vô Danh Kiếm Phổ]
[Cấp bậc: Không]
[Chú thích: Phong Tử Kiếm Thánh sáng tạo Vô Danh Kiếm Phổ, tổng cộng mười trang, khắc chữ bằng kiếm tâm, thông thường chỉ có Nhân Tộc mới đọc được. Sau khi luyện tới đỉnh phong, có thể trở thành Vô Tình Kiếm Ý chí cường]
[Ghi chú: Có thể dựa vào kiếm phổ để tìm Phong Tử Kiếm Thánh chi mộ]
Khi nìn thấy hàng chữ này, Diệp Phong liền hiểu ra.
Thảo nào Tam Túc Kim Thiềm và Hư Vô Thú không thấy chữ trên kiếm phổ. Xem ra những văn tự ấy là do Phong Tử Kiếm Thánh dùng kiếm tâm khắc lên.
Tam Túc Kim Thiềm và Hư Vô Thú đều không phải là Nhân Tộc, cho nên không thấy là chuyện bình thường.
“Ngươi biết Phong Tử Kiếm Thánh không?” Diệp Phong nhìn về phía Tam Túc Kim Thiềm, quơ kiếm phổ trong tay.
Nghe vậy, Tam Túc Kim Thiềm lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Hư Vô Thú bước tới, chụp móng vuốt vào đầu Tam Túc Kim Thiềm, “meo” lên một tiếng, như đang nhắc nhở đối phương.
Tam Túc Kim Thiềm đành phải chỉ về một hướng nào đó rồi nói: “Các ngươi đi theo ta.”
Lần này, Hư Vô Thú không theo cùng.
Nó nằm ngửa trên tảng đá tại Miêu Miêu Các, thở bằng miệng, nước dãi chảy ròng ròng, vốn chẳng có tí phong phạm nào của các bậc tiền bối cao nhân.
Mọi người theo sau Tam Túc Kim Thiềm.
Sau khi đi được hơn mười dặm, mọi người tới trước một bãi tha ma, nhìn thấy phần mộ cỏ mọc um tùm.
Trước mộ phần là một thanh kiếm dắt thẳng đứng, coi như mộ bia.
Bên trên thân kiếm khắc sáu chữ rồng bay phượng múa “Phong Tử Kiếm Thánh chi mộ”, tản ra kiếm ý vô tình và cuồng bạo, bao phủ cả mộ địa.
Tam Túc Kim Thiềm lên tiếng: “Đây là phần một của Phong Tử Kiếm Thánh.”
“Trước lúc lâm chung, hắn đã đưa cho ta một cuốn sách, là Vô Danh Kiếm Phổ mà các ngươi nói.”
“Nhưng ta phát hiện bên trên chẳng có gì.”
“Sau khi Hư Vô Thú đại nhân nhìn thấy bản kiếm phổ này, liền dứt khoát sử dụng đạo pháp, phục chế kiếm phổ thành vô số bản, cất trong Miêu Miêu Các để làm giấy vệ sinh.”
“Các ngươi không nói, bọn ta cũng không biết có chữ bên trên. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao bọn ta lại không thấy nhỉ?”
Tam Túc Kim Thiềm nhìn về phía Diệp Phong.
Diệp Phong đáp: “Bởi Phong Tử Kiếm Thánh đã động tay chân lên kiếm phổ, chỉ có Nhân Tộc mới thấy được.”
“A? Hóa ra là vậy!”
Tam Túc Kim Thiềm bừng tỉnh. Nó đứng thẳng bằng hai chân, dùng chân trước vỗ vỗ vào thánh kiếm của Phong Tử mà nói: “Ông giời nhà ngươi, mất công ta đào mộ cho ngươi, kết quả còn chẳng tin ta, đáng đời cho kiếm phổ nhà ngươi bị bọn ta làm giấy vệ sinh.”
“Cái gì? Vô Danh Kiếm Phổ vô địch tuyệt thế của bản thánh lại bị lấy làm giấy vệ sinh?” Thánh kiếm của Phong Tử Kiếm Thánh rung lên mấy lần, truyền ra tiếng rống giận dữ, khiến cả đám người giật mình.
“Hắn.......... Hắn còn chưa chết?”
Vương Bình An rụt đầu, xém chút nữa ngã uỵch ra đất. Phong Tử Kiếm Thánh có hai chữ “Kiếm Thánh”, ắt hản là đại năng Thánh Cảnh, sao y dám trêu chọc cho được.
“Chết rồi, nhưng không chết hẳn, vẫn còn lại kiếm hồn!”
Một gương mặt mo xuất hiện bên trên thanh kiếm của Phong Tử Kiếm Thánh mà quan sát Vương Bình An: “Tên tiểu bối nhà ngươi, Hỏa Linh thánh thể, tiếc là không hợp với lão phu, không làm người thừa kế được.”
Sau đó, lão chú ý tới Hoắc Vân Kiệt và Mặc Oanh.
“Là Kim Linh thánh thể và Kiếm Linh thánh thể! Các ngươi có nguyện làm người thừa kế của lão phu không?” Kiếm hồn nói với vẻ kích động.
Hoắc Vân Kiệt và Mặc Oanh nhìn nhau, nhưng không nói chuyện, mà là đồng loạt nhìn Diệp Phong ở sau lưng.
“Chưởng môn, cái này........” Hai người họ không dám đưa ra quyết định.
Diệp Phong nhìn về phía thánh kiếm của Phong Tử Kiếm Thánh, dùng Động Sát Chi Nhãn để thu thập thông tin của đối phương.
[Tên: Phong Kiếm]
[Cấp bậc: Thánh binh cấp Nhập Thánh]
[Chú thích: Thánh kiếm do Phong Tử Kiếm Thánh dốc huyết toàn lực chế tạo, ẩn chứa toàn bộ truyền thừa của Phong Tử Kiếm Thánh. Ai có cơ duyên sẽ lấy được truyền thừa được phong ấn trong kiếm hồn của Phong Tử Kiếm Thánh]
“Các ngươi tự quyết định đi.” Diệp Phong nói.
Lúc này, kiếm hồn của Phong Tử Kiếm Thánh mới để ý tới Diệp Phong thâm sâu khó lường, cảm nhận được một cố khí thế khủng bố dư sức nghiền ép bản thân từ trên người đối phương.
“Tiền bối, ta sai rồi!”
Kiếm hồn của Phong Tử Kiếm Thánh sợ run người: “Kiếm đạo của ta quá yếu, không xứng làm sư phụ của đệ tử ngài.”
“Phong Tử, chẳng phải lúc trước ngươi cuồng ngạo lắm sao, sao nay lại sợ rồi?” Tam Túc Kim Thiềm sờ Phong Kiếm.
“Người ta là tiền bối đó! Ta lại không muốn chết thêm lần nữa!” Kiếm hồn nói.
Diệp Phong không để ý tới kiếm hồn tinh thần không bình thường kia, mà nhìn Hoắc Vân Kiệt và Mặc Oanh rồi nói: “Tự các ngươi lựa chọn!”
Mặc Oanh lưỡng lự một lúc rồi đáp: “Thứ ta tu luyện là khoái kiếm, không hợp với môn truyền thừa này.”
Hoắc Vân Kiệt nói mà chẳng cần phải nghĩ ngợi: “Trước giờ ta cũng tu luyện Vô Danh Kiếm Phổ, luyện được Vô Tình Kiếm Ý, hẳn là thích hợp với truyền thừa của vị tiền bối này.”
Một lúc sau, Hoắc Vân Kiệt, Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yên ở lại trước phần mộ của Phong Tử Kiếm Thánh, tiếp nhận sự chỉ điểm từ kiếm hồn của Phong Tử Kiếm Thánh.
Về phía mấy người Diệp Phong thì đi theo Tam Túc Kim Thiềm tham quan những nơi hoang sơ ở gần đó.
Trong quá trình ấy, bọn họ phát hiện không ít phần mộ.
“Sao lại có nhiều phần mộ của cường giả vậy?” Diệp Phong chỉ xung quanh, hỏi Tam Túc Kim Thiềm.
Tam Túc Kim Thiền giải thích: “Bất kể là Tam Thiên Giới hay thế giới Tinh Không đều có rất nhiều người tới đây để vượt quan, hòng thông qua khảo hạch của Hư Vô Thú đại nhân để đạt được Hư Vô Ấn Ký.”
“Qua đó có thể tự do đi lại giữa Tam Thiên Giới và thế giới Tinh Không.”
“Nhưng những người này đều không đánh bại được Hư Vô Thú đại nhân.”
“Về sau, bọn họ cũng không rời khỏi Hư Vô Giới, mà cứ nằng nằng ở đây dốc sức tu luyện, hòng mài dũa bản thân thông qua những trận chiến với Hư Vô Thú đại nhân.”
“Thế nhưng mãi tới lúc chết, bọn họ vẫn không thắng nổi!”
“Bọn họ mang theo tiếc hận trong lòng mà chết đi.”
“Lúc ấy, ta còn phải đào hố chôn bọn họ, đúng là xúi quẩy mà!”