Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Khoái kiếm!”
Trong hư không, Mặc Oanh là người xuất chiêu đầu tiên, chém ra hàng vạn kiếm ảnh chỉ trong nháy mắt, hình thành lồng giam kiếm đạo.
“Meo!”
Hư Vô Thú nheo mắt, mặt lộ vẻ nghiêm túc. Nó đứng thẳng người, hai chân trước di chuyển, giải trừ lồng giam kiếm đạo của Mặc Oanh trong thoáng chốc.
Nhưng lúc này, Mặc Oanh đã lao tới gần nó.
Nàng xuất kiếm nhanh như chớp, tốc độ đạt đến mức không ai đỡ kịp, toàn bộ chém về phía Hư Vô Thú.
Xoẹt xoẹt!
Hư Vô Thú dùng móng vuốt của bản thân cản lại, đồng thời vung đuôi, quất về phía bả vai Mặc Oanh.
Thấy vậy, Mặc Oanh cấp tốc thu kiếm về thủ.
Keng!
Đuôi mèo quẹt trúng trường kiềm, chấn bàn tay Mặc Oanh tê rần, xém chút không cầm nổi kiếm.
Bốp bốp bốp!
Hư Vô Thú nhân lúc tấn công liên hoàn, hai chân trước như Phong Hỏa Luân, tốc độ nhanh nhảy, dồn Mặc Oanh vào thế thủ.
“Khoái kiếm kiếm ý, gia tăng sức mạnh!”
Mặc Oanh niệm khẩu quyết, kiếm ý trắng xóa bao phủ toàn thân, tiến vào lĩnh vực kỳ ảo.
Tốc độ của nàng lại tăng vọt!
Trong hư không, một người một mèo liên tục giao thủ, cọ ra tia lửa như mưa, chói mắt cực độ.
“Vậy mà đánh được đến trình độ này!”
Tam Túc Kim Thiềm trợn trừng mắt: “Chiến lực này là sáu sao siêu đẳng, gần bảy sao vô hạn.”
Lời của Tam Túc Kim Thiềm như hòn đá rơi vào nước, tạo thành hàng ngàn gợn sóng!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mặc Oanh, mở to hai mắt.
“Chiến lực gần Vương giả bảy sao?”
“Khủng bố quá đi!”
“Vậy chẳng phải, nếu khiêu chiến cùng giai, ngay cả Bắc Hợp Đại Đế cũng không phải là đối thủ của Mặc Oanh sư tỷ?”
Chúng đệ tủ trợn mắt, hơi thở loạn hẳn đi.
“Ừm, đúng vậy.” Tam Túc Kim Thiềm gật đầu.
Nhưng, Diệp Phong lại thấy có gì đó là lạ.
Bắc Hợp Đại Đế có thể sáng tạo ra Thất Bộ Đăng Thiên, nhất định thực lực không tầm thường, đã thế còn sáng tạo ra môn Thần Thông cường đại như Âm Dương Hợp Bích. Vậy nếu chiến đấu cùng giai, hẳn phải mạnh hơn Mặc Oanh mới đúng chứ?
Nhưng vì sao chiến lực của đối phương chỉ là Vương giả sáu sao?
Diệp Phong khó hiểu.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ.
“Đúng rồi!”
“Lúc Bắc Hợp Đại Đế tới Hư Vô Giới chỉ mới đạt đến Chuẩn Thánh. Về sau, hắn tới Tiểu Tiên Giới, cường hóa Thất Bộ Đăng Thiên, chiến lực mới cao hơn một tầng.”
“Cho nên, thời điểm tại Hư Vô Giới, chiến lực của Bắc Hợp Đại Đế vẫn là Vương giả sáu sao.”
“Nhưng đến khi hắn tới Tiểu Tiên Giới, chắc chắn chiến lực đã đạt đến Vương giả bảy sao trở lên.”
“Mà giờ đã trôi qua mấy trăm năm.”
“Sau khi đến Tiên Vực, rốt cuộc chiến lực của hắn đạt đến cấp độ nào rồi đây?”
“Vương giả tám sao chăng?”
Diệp Phong lâm vào trầm tư.
Bắc Hợp Đại Đế là kiểu người luôn phát triển bản thân không ngừng. Lúc còn ở đại lục Thần Châu, ắt hẳn chiến lực của hắn mới chỉ đạt đến đồng giai chi vương.
Sau đó hắn thăng cấp liên tục, đột phá không ngừng, chiến lực cũng dần tăng lên.
Kiểu người như vậy thường có tiềm lực cực lớn.
Diệp Phong cực kỳ chờ mong ngày hắn và Bắc Hợp Đại Đế gặp mặt, tận mắt xem thử rốt cuộc chiến lực của đối phương đạt tới cấp bậc nào.
Nếu được, hắn còn mong đợi trận chiến cùng giai giữa hai người.
Keng!
Đúng lúc này, trong hư không vang lên tiếng động. Diệp Phong nhìn lại, nhìn thấy cảnh Mặc Oanh bị đánh bay ra ngoài.
Thanh kiếm trong tay cũng đã văng ra chỗ khác.
Ầm!
Hư Vô Thú cụng thẳng vào Mặc Oanh, khiến nàng té xa, đồng thời phong tỏa tu vi của nàng, giành được thắng lợi.
“Kiếm, thu về!”
Nhưng ngay giây phút bị đánh bại, Mặc Oanh lấy ý niệm khống chế phi kiếm của mình quay về vỏ, chém vào người Hư Vô Thú một kiếm, cọ ra tia lửa, nên cũng không tính là thất bại hoàn toàn.
“Meo!”
Hư Vô Thú xoa vết thương trên lưng, lắc người rồi nằm trong hư không, khóe miệng hơi cong lên, tựa như đang cười.
“Tốt lắm! Cực kỳ tốt! Đây là chiến lực của Vương giả bảy sao hàng thật giá thật.” Tam Túc Kim Thiềm tán thưởng, sau đó lấy bút lông vẽ ra bảy ngôi sao.
“Vương giả bảy sao thật đó!”
“Mặc Oanh sư tỷ mạnh quá.”
“Quả không hổ danh là người có chiến lực cao nhất trong nhóm đệ tử của Phiêu Miểu Tông, danh xứng với thực.”
Các đệ tử kính nể không thôi.
Tam Túc Kim Thiềm cũng tiếp tục khen ngợi.
“Sau Vương giả bảy sao là một đường ranh giới. Đạt được chiến lực cấp bậc này, bất kể tồn tại ở thế giới nào đều là sự tồn tại đỉnh cấp.”
“Phiêu Miểu Tông các ngươi lại có thiên kiêu cỡ này, vậy ít nhất tông môn các ngươi cũng là một Thánh địa nhỉ?”
Nghe vậy, đám đệ tử lộ ra vẻ mặt khó tả.
Diệp Phong gãi đầu, nói: “Thế lực bốn sao.”
“Phụt!” Tam Túc Kim Thiềm xém chút nôn cả lưỡi ra ngoài, trợn trắng mắt, “Thế lực bậc này mà chỉ mới bốn sao thôi á?”
Diệp Phong nhún vai, nói: “Chịu rồi, Phiêu Miểu Tông ta mới phát triển được mấy năm, đạt đến thế lực bốn sao đã là không tệ rồi. Nhưng mà, chắc chắn mười năm sau, tông môn ta sẽ trở thành Thánh địa.”
Tam Túc Kim Thiềm hoàn toàn không nghi ngờ về chuyện này.
Với thực lực mà Phiêu Miểu Tông biểu hiện ra, trở thành Thánh địa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ngay cả trở thành Thánh địa đỉnh cấp cũng có thể.
“Nói lại, ngươi không tính ra sân à?” Tam Túc Kim Thiềm nhìn Diệp Phong.
Mọi người cũng dồn hết ánh mắt về phía Diệp Phong.
Có phải trận này ngài ấy muốn xuất thủ không?
Mà chiến lực của ngài ấy, rốt cuộc đạt đến cấp độ nào?
Mọi người cực kỳ mong đợi.
Diệp Phong nhìn về phía Hư Vô Thú rồi nói: “Phân thân của ngươi hẳn không phải là đối thủ của ta, đưa bản thể ra đi!”
“Hư Vô Thú không phải là bản thể?”
Đám đệ tử sợ ngây người.
Tam Túc Kim Thiềm giải thích: “Vừa nãy là phân thân của Hư Vô Thú đại nhân, nhưng chiến lực của phân thân cũng rất mạnh, là đồng giai chi vương tám sao.”
“Xuýtttt!”
Đám đệ tử lại sợ điếng người.
Một cái phân thân thôi mà đã có chiến lực khủng bố tới nhường ấy, vậy muốn người khác sống thế nào hả!
“Meo!”
Hư Vô Thú bẻ cổ, bước tới kế bên Diệp Phong, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, khí tức trên người dần tăng lên.
Cuối cùng, khí tức của nó đạt tới Nhập Thánh sơ kỳ.