Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Ầm!
Ngay lúc Vương Bình An đang sầu nẫu ruột, Kiều Giai Hi tiến vào trạng thái đỉnh phong, lao thẳng vào hư không, nện xuống một quyền.
“Meo!”
Hư Vô Thú duỗi lưng, sau đó cong người nhảy lên, dễ dàng né tránh đòn tấn công của Kiều Giai Hi.
Bốp!
Nó vừa co đuôi lại đã để lại một vệt máu trên cánh tay của Kiều Giai Hi, cực kỳ rát.
Nhưng Kiều Giai Hi giỏi nhất là ăn đau.
Gương mặt hắn lạnh tanh, bất thình lình siết chặt nắm đấm, phần cơ bắp căng lên, huyết mạch Cầu Long chảy dọc toàn thân, huyết dịch phun trào, thoạt nhìn còn khủng bố hơn cả những dòng sông lớn đang cuộn trào.
Keng!
Một quyền của Kiều Giai Hi nhắm thẳng vào móng vuốt của Hư Vô Thú, nhưng lại giống như nện lên tường đồng vách sắt, phát ra tiếng động nặng nề.
“Xuýtttt!”
“Một quyền khủng bố như vậy mà lại bị chặn rồi?” Đám đệ tử khiếp vía.
Tam Túc Kim Thiềm gật đầu, nhếch miệng cười: “Không tồi, chiến lực của người này cũng phải là vương giả ba sao trở lên. Nhìn khắp vạn giới, đều được xem là cường giả đỉnh cấp.”
“Vương giả ba sao trở lên?” Long Thiên Tinh nghe xong liền siết chặt tay.
Chiến lực của hắn và Kiều Giai Hi không chênh lệch nhau là bao, nếu vậy, chiến lực của hắn cũng là Vương giả ba sao.
“Thật mong chờ trận chiến với Hư Vô Thú!”
Đôi con ngươi của Long Thiên Tinh sáng bừng lên, ánh sáng tản ra khắp người, hóa thành một bộ giáp vảy rồng.
Hắn không chờ được nữa!
Khoảng không đằng xa, Kiều Giai Hi tung đòn không ngừng nghỉ, dùng tốc độ, lực lượng, lực bộc phá, năng lực phản ứng đến mức tối đa, tấn công liên tục về phía Hư Vô Thú.
Nhưng đối phương lại chống trả dễ như trở bàn tay.
Đối với Hư Vô Thú, đòn công kích của Kiều Giai Hi không tầm thường, nhưng cũng chưa được tính là uy hiếp đến nó.
Bốp!
Hư Vô Thú vẫy đuôi một cái đã cắt một vệt ở ngay ngực của Kiều Giai Hi, xém chút nữa ngay cả xương sườn cũng bị gãy.
Sau đó, nó tấn công như chớp nhoáng.
Nó cào về phía Kiều Giai Hi, đằng sau lưng xuất hiện một hư ảnh mèo vàng khổng lồ, nhảy bật lên, đụng văng Kiều Giai Hi.
“Oa!”
Kiều Giai Hi hộc máu, ngã ngay bên cạnh Diệp Phong, gân cốt mềm nhũn, tạm thời mất khả năng tái chiến.
“Có thể để Hư Vô Thú đại nhân thi triển Thần Thông, tiểu tử này cũng lợi hại ghê nhỉ. Theo như biểu hiện vừa rồi của hắn, chiến lực ít nhiều cũng đạt tới đồng giai chi vương bốn sao. Tiến thêm một bước là năm sao.” Tam Túc Kim Thiềm khen ngợi.
Diệp Phong thi triển “Sinh Mệnh Chi Tâm”, ngón tay chỉ về phía Kiều Giai Hi, giúp đối phương khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
“Chưởng môn, ta tận lực rồi.” Kiều Giai Hi vội chắp tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hắn đã thi triển toàn lực, nhưng áp bách mà Hư Vô Thú mang lại vẫn quá lớn, cứ như thể là chúa tể nơi này.
Chỉ những ai trải qua cảm giác bất lực ấy mới cảm nhận được.
“Sư đệ, kế tiếp để ta đi.” Long Thiên Tinh vỗ vai Kiều Giai Hi, gầm lên một tiếng rồi hóa thân thành Chân Long bạc toàn thân.
Bốp!
Long Thiên Tinh quẫy mạnh chiếc đuôi, khiến hư không xung quanh xuất hiện từng làn sóng, biến thành một Chân Long hơi mờ, bổ nhào về phía Hư Vô Thú ở đằng xa
“Meo!”
Hư Vô Thú hơi nheo mắt, thân hình lóe lên, đụng nát hư ảnh Chân Long do Long Thiên Tinh biến ra.
Một giây sau, nó nhắm thảng về phía lồng ngực của Long Thiên Tinh, đánh văng đối phương ra cả trăm trượng, sau đó thi triển liên hoàn trảo, cào cho lớp vảy rồng của Long Thiên Tinh bong ra liên tục.
Đây là một trận chiến áp đảo!
Mặc dù chiến lực của Long Thiên Tinh trong số những người tu hành cùng giai thuộc hạng king khủng, nhưng vẫn thua xa Hư Vô Thú, đồng giai chi vương chín sao đỉnh phong.
Sau mấy hiệp, Hư Vô Thú rít lên một tiếng, sóng âm hỗn tạp kèm theo lực lượng vô tận nện thẳng vào người Long Thiên Tinh.
Ầm!
Long Thiên Tinh bay ra ngoài, biến về trạng thái hình người, trọng thương.
“Haizz, vẫn bại!” Mọi người lắc đầu.
Hư Vô Thú quả thực quá mạnh.
Nó vốn dĩ không gian lận, trước sau vẫn khiêu chiến cùng cấp, nhưng luận về tốc độ, phản ứng, độ nhanh nhẹn, kỹ xảo chiến đấu cũng như kinh nghiệm đều đạt tới đỉnh cấp, hoàn toàn không có nhược điểm.
Trái lại, nhược điểm của Long Thiên Tinh và Kiều Giai Hi lại cực kỳ lớn.
Trước mặt cường giả vô địch như vậy, chẳng mấy chốc mà bọn họ bị Hư Vô Thú tìm ra kẽ hở, đồng thời đánh bại.
“Giữa Vương giả ba sao và bốn sao, không tệ.”
Lúc này, Tam Túc Kim Thiềm mới đưa ra lời nhận xét, đồng thời dùng lưỡi cuốn lấy bút để vẽ ra bốn ngôi sao, ba ngôi sao đầu được tô đậm, còn ngôi sao thứ tư chỉ vẽ mỗi đường viền.
“Rất tốt.” Diệp Phong nhìn Long Thiên Tinh.
Nhờ sự giúp đỡ của Diệp Phong, Long Thiên Tinh khôi phục lại ngay lập tức. Hắn đứng ở một bên hồi tưởng lại trận chiến, cảm thấy bản thân thực sự có quá nhiều thiếu sót.
So với người đứng đầu trong cùng cảnh giới, hắn còn kém xa.
“Chỉ còn lại Mặc Oanh sư tỷ.”
“Cũng không biết chiến lực của tỷ ấy thế nào.”
Chúng đệ tử hướng ánh mắt về phía Mặc Oanh.
“Toàn lực xuất thủ, đừng giấu....... Trước mặt Hư Vô Thú, giấu thực lực chỉ tổ vô dụng.” Diệp Phong nhắc nhở.
“Vâng.” Mặc Oanh gật đầu.
Trang phục của nàng vẫn giống hệt lúc trước.
Hắc y, đội hắc sa đấu lạp, trên mặt đeo một tấm lụa đen dài tới cổ, khiến người khác không nhìn được dung mạo của nàng.
Những người thấy diện mạo thật của nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà Diệp Phong là người đầu tiên.
Vèo!
Mặc Oanh điểm nhẹ vào khoảng không, hướng về phía xa, tạo thành thế giằng co với Hư Vô Thú đứng cách xa mấy chục mét.
“Thân pháp tinh vi quá!”
Tam Túc Kim Thiềm dựng thẳng người, hai mắt nhìn Mặc Oanh đăm đăm, “Ít nhất là Vương giả năm sao trở lên, thậm chí còn ngang với Bắc Hợp, đạt tới sáu sao.”
“Sáu sao?” Mọi người kinh ngạc.
Mặc dù không biết chiến lực Vương giả sáu sao mạnh tới cỡ nào, nhưng bọn họ cảm thấy nếu đánh nhau cùng giai, Mặc Oanh dư sức đối phó với hai người Kiều Giai Hi và Long Thiên Tinh.
Thực lực bậc này không hề yếu.