Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Được, bắt đầu đi!”
Tam Túc Kim Thiềm tằng hắng một cái, thổi ra một hơi, khiến Vương Bình An văng ra ngoài, cách xa mọi người cả trăm vạn dặm.
Vèo!
Chỉ trong chớp nhoáng, Hư Vô Thú đã xuất hiện ngay trước mặt Vương Bình An, tu vi tự giảm xuống Phá Hư Cảnh, đảm bảo cùng cảnh giới với Vương Bình An.
“Hắc hắc, ta cũng không sợ ngươi!”
Vương Bình An hạ thấp thân thể, ánh mắt chăm chú, tay phải niết pháp quyết, tay trái sờ trữ vật giới chỉ ở bên hông, để lúc nào cũng có thể lấy đan dược ra dùng.
Bốp!
Hư Vô Thú bất thình lình xuất hiện trước mắt Vương Bình An, móng vuốt di chuyển, nhìn thì có vẻ chậm, nhưng lại vượt qua khả năng phản ứng của Vương Bình An, đánh văng hắn ra ngoài.
“Ui cha, đau quá!”
Vương Bình An rên lên, vội lấy Liệu Thương Đan ra dùng, khiến gò má đang sưng đỏ khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Bốp!
Nhưng Hư Vô Thú hoàn toàn không cho hắn có cơ hội thở dốc, móng vuốt cào liên tục, treo Vương Bình An lên mà đánh, cuối cùng nện ra một chiêu “Mông bự đè mặt”, khiến Vương Bình An choáng váng đầu óc.
Trong khoảng không gần đó, mọi người mới chỉ lôi hạt dưa, đậu phộng ra, còn chưa kịp thưởng thức đã thấy cảnh tượng Vương Bình An bị Hư Vô Thú dùng mông nện cho xây xẩm mặt mày.
Mọi người kinh ngạc không thôi.
“Đồng giai chiến lực, thượng đẳng!”
Lúc này, Tam Túc Kim Thiềm tuyên bố, đồng thời lấy ra một tờ giấy, dùng lưỡi cuốn một chiếc bút, viết một chữ “Thượng” như giun bò ở bên trên.
“Không thể nào, sao có thể như vậy được!”
Vương Bình An đang xỉu tạm thời nghe tin chiến lực của bản thân chỉ là thượng đằng, liền tức tới mức thanh tỉnh.
“Vương sư đệ, thứ đệ am hiểu là luyện đan, nên chiến lực thượng đẳng đã là không tệ rồi.” Kiều Giai Hi vội bước qua, kéo Vương Bình An lại.
Diệp Phong vẫn đứng yên tại chỗ.
Hồi nãy, trong lúc giao thủ, Vương Bình An vốn chưa kịp né đòn, ngay cả các môn Thần Thông cũng không kịp thi triển, đã bị đánh cho ngất xỉu rồi. Vậy, Hư Vô Thú làm cách nào để đo được chiến lực cụ thể của Vương Bình An?
Chẳng lẽ, là thiên phú đặc biệt?
“Mời người bị hại tiếp theo........ Khụ khụ! Người vượt quan.” Tam Túc Kim Thiềm nhìn về phía đám người Diệp Phong, mở miệng nhắc nhở, ngặt một nỗi lỡ miệng lên phải sửa lời ngay lập tức.
Nghe vậy, đám người tỏ vẻ khó nói.
Người bị hại?
Tính ra, nếu lần nào đến khiêu chiến cũng bị như Vương Bình An, bị Hư Vô Thú đánh cho mặt mũi bầm dập, nói là người bị hại cũng không đủ.
“Để ta lên.”
Mục Tư Tư, đệ tử đời thứ hai đứng dậy, hai tay niết pháp quyết, lửa và băng bao phủ khắp toàn thân.
Hai loại lực lượng xung khắc nhưng lại được nàng phát huy một cách hoàn mỹ, tạo thành hỏa thuẫn băng lửa cực kỳ mạnh mẽ.
Trong hư không, Hư Vô Thú lắc đuôi, nện vào phần vai của Mục Tư Tư. Hộ thuẫn của nàng cũng vỡ vụn ngay tắp lự.
Bốp!
Hư Vô Thú lại lắc đuôi, quật Mục Tư Tư bay ra ngoài. Nàng ngã ngay bên cạnh Diệp Phong, khí tức hoàn toàn bị phong bế.
Nàng, thua!
“Chiến lực thượng đẳng.” Tam Túc Kim Thiềm lên tiếng, lại lấy lưỡi cuốn bút để viết một chữ “Thượng”.
“Không sao chứ?” Diệp Phong vỗ vào vai của Mục Tư Tư, giúp nàng hóa giải khí tức đang bị phong bế.
“Đa tạ chưởng môn, đệ tử không sao.” Mục Tư Tư lắc đầu, nhìn về phía Hư Vô Thú ở đẳng xa, cảm xúc cuộn trào.
Quá mạnh!
Lúc nãy, rõ ràng nàng cảm nhận được Hư Vô Thú đã áp chế tu vi xuống Thần Nguyên Cảnh, ngang cảnh giới với nàng. Nhưng dẫu vậy, nàng vẫn không tiếp nổi một chiêu của đối phương.
Một loại áp bách trước nay chưa từng có.
“Tiếp theo để ta đi!” Lam Điệp đứng dậy, tu vi của nàng cũng ở Thần Nguyên Cảnh.
Nàng vừa ra trận đã thi triển Mộng Cảnh chi lực, luồng khí tím nhạt bao phủ quanh thân nàng, có thể cưỡng ép người tu hành cùng cảnh giới rơi vào mộng cảnh.
Bốp!
Hư Vô Thú chỉ khẽ lắc đuôi đã chém ra một đạo kiếm gió sắc bén, đánh tan mộng cảnh một cách nhẹ nhàng.
Chỉ một thoáng sau, nó vút chiếc đuôi thật mạnh.
Lam Điệp lại chịu cùng cảnh ngộ với Mục Tư Tư, bị Hư Vô Thú phong ấn tu vi rồi văng ra ngoài, ngã ở bên cạnh Diệp Phong.
“Chiến lực, thượng đẳng.” Tam Túc Kim Thiềm nói.
Sau đó lại có mấy đệ tử đời thứ hai và thứ ba lên sàn, nhưng không có ai ngoại lệ, đều bại dưới một chiêu của Hư Vô Thú, nhận được chiến lực thượng đẳng.
“Quá mạnh!”
“Chúng ta là đệ tử Phiêu Miểu Tông đó! Vậy mà trong cùng cảnh giới, lại có người hạ gục toàn bộ chỉ với một chiêu!”
Chúng đệ tử cảm xúc ngập tràn.
Diệp Phong nhìn các đệ tử có mặt ở đây, nói: “Tính ra chiến lực của các ngươi không tệ, chỉ có điều không mạnh bằng Hư Vô Thú. Hư Vô Thú đã đạt tới đồng giai chi vương chín sao đỉnh phong, các ngươi vốn không thể đối phó được.”
“Cho nên, ta muốn thử xem sao.” Lúc này, Mặc Oanh đứng dậy, chuẩn bị khiêu chiến cùng cấp với Hư Vô Thú.
“Sư tỷ, để đệ trước đi!” Kiều Giai Hi tiến lên ba bước, khí thế trên người tăng vọt ngay tắp lự.
Một lúc sau, hắn hóa thành một người khổng lồ vàng rực.
Khí tức trên cơ thể còn khủng bố hơn mấy lần!
Ngay cả Vương Bình An, Phá Hư Cảnh, chỉ đứng ở bên cạnh mà cảm thấy áp lực tột độ, không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Kiều sư huynh, huynh........ sao huynh mạnh vậy?” Vương Bình An cất tiếng hỏi.
“Nếu chiến đấu trong cùng cảnh giới, từ đầu đến cuối Kiều Giai Hi đã mạnh hơn ngươi rất nhiều rồi, có biết không hả?”
Diệp Phong vỗ vai Vương Bình An: “Khắp Phiêu Miểu Tông ta, luận về chiến lực của những người cùng cảnh giới, Giai Hi phải đứng trong mười hạng đầu, cho nên để hắn lên đi!”
“Cái gì!” Vương Bình An trợn trừng mắt.
Ngày thường, hắn luyện võ với Kiều Giai Hi và Long Thiên Tinh không ít lần, có thua có thắng.
Nhưng giờ xem ra, rõ ràng hai người họ đều đang nhường!
“Hóa ra mình yếu vậy sao?” Vương Bình An lôi ra một chiếc ghế gỗ, ngồi bệt ên trên mà hoài nghi nhân sinh.
Tam Túc Kim Thiền liếc Vương Bình An, nở nụ cười xấu xa: “Nếu chiến đấu cùng giai, ngay cả ta còn mạnh hơn ngươi, hắc hắc!”
Vương Bình An: “......”
Suýt chút nữa thì hắn phun ra búng máu.
Chiến đấu cùng giai, thậm chí hắn còn thua cả Tam Túc Kim Thiềm!
Khinh người quá đáng!