Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Ở cảnh giới thấp, không gian phát huy của ngươi sẽ khá lớn.
Chẳng hạn như, một Tụ Nguyên Cảnh có được lực lượng của Thánh Binh, dù không thể phát huy hết lực lượng của nó, nhưng cũng dư sức càn quét những kẻ cùng cảnh giới, thậm chí còn giết được những cường địch ở cảnh giới cao hơn.
Nhưng khi đã đạt đến cảnh giới cao, không có sự hỗ trợ của ngoại lực dạng này, chỉ dựa vào sức lực của bản thân mà quét ngang cùng giai, mới gọi là cường đại.
Chỉ có điều, tạm thời những người như Vương Bình An sẽ không hiểu được.
Lúc này, Tam Túc Kim Thiềm nhìn Diệp Phong rồi nói: “Đôi mắt của ta rất đặc biệt, có thể nhìn được cấp độ chiến lực của người khác. Nhưng hình như ta không nhìn thấu được ngươi.”
Diệp Phong chỉ cười mà không nói.
Vương Bình An tranh thủ ngồi xổm trước mặt Tam Túc Kim Thiềm: “Kim Thiềm tiền bối, cấp bậc chiến lực của ta thì sao?”
“Thượng đẳng.” Tam Túc Kim Thiềm nói.
“Không thể nào, sao có thể như vậy được!”
Vương Bình An nhảy dựng lên: “Ta là Hỏa Linh thánh thể, dù thế nào cũng phải là đồng giai chi vương chứ?”
Tam Túc Kim Thiềm trợn mắt nhìn Vương Bình An một lúc, rồi đáp: “Thể chất của ngươi tuy mạnh, nhưng giờ ngươi phát huy được hết tiềm lực của Hỏa Linh thánh thể sao? Không chứ gì? Ngay cả lực lượng của thánh thể mà ngươi còn không thể phát huy tối đa, thì lấy tư cách gì mà đòi làm đồng giai chi vương?”
Vương Bình An bị đối phương hỏi đến á khẩu, không nói được lời nào.
Diệp Phong vỗ vai Vương Bình An rồi nói: “Quả thực ngươi không quá mạnh về phương diện chiến lực, nhưng chờ đến khi ngươi phát huy hết tiềm lực của Hỏa Linh thánh thể, chiến lực đạt tới Vương giả ba sao trở lên, chắc không thành vấn đề rồi.”
“Cái ấy thì ta đồng ý.” Tam Túc Kim Thiềm gật đầu.
Những đệ tử còn lại đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tam Túc Kim Thiềm, đều muốn biết cấp bậc chiến lực của mình ra sao.
Tam Túc Kim Thiềm trợn trắng mắt, quát lên: “Đừng có mà nhìn ta!”
“Ta chỉ có thể nhìn thấy cấp bậc chiến lực của các ngươi dưới trạng thái bình thường, có vài người tiềm lực to lớn, lúc mấu chốt có thể phát huy ra chiến lực hơn lúc bình thường.”
“Cho nên, để ta nhìn, ta cũng nhìn không chuẩn đâu.”
“Nếu thật sự muốn biết cấp bậc chiến lực của bản thân thì đi khiêu chiến cùng cấp với Hư Vô Thú đại nhân đi!”
“Đi, đi khiêu chiến Hư Vô Thú.”
“Ta lại muốn xem thử, lực chiến của ta có thể đạt tới đồng giai chi vương hay không.”
Đám đệ tử kích động không thôi.
Ngay cả Diệp Phong cũng muốn biết, rốt cuộc chiến lực của hắn đạt đến cấp độ nào.
Là Vương giả sáu sao trở lên, hay là đồng giai vô địch?
Chỉ trong chốc lát, đoàn người hướng về phía Miêu Miêu Các, chuẩn bị lấy thân phận người vượt quan để khiêu chiến cùng cấp với Hư Vô Thú.
Tại Miêu Miêu Các, Hư Vô Thú đang ngồi chơi với một cuộn len. Nếu Diệp Phong có mặt ở đây, chắc sẽ khiếp sợ lắm.
Cuộn len này chính là vô số pháp tắc ngưng tụ thành, ẩn chứa uy lực đáng sợ. Lỡ như nó nổ tung, dưới Bách Kiếp Cảnh tầng mười, chắc chắn không một ai ngăn cản được.
Đã đi được nửa đường, nhóm Diệp Phong lại gia tăng tốc độ.
“Hư Vô đại lục trải dài cả trăm dặm. Ngoại trừ Hư Vô Thú và ngươi, còn có người tu hành khác không?” Diệp Phong hỏi Tam Túc Kim Thiềm.
“Theo như những gì ta biết thì không có.” Tam Túc Kim Thiềm lắc đầu.
“Vậy à!” Diệp Phong hơi bó tay.
Hắn cảm thấy câu trả lời này của Tam Túc Kim Thiềm không đáng tin cậy cho lắm. Ngặt một nỗi không thể bao quát thần thức lên cả đại lục, nên hắn cũng vô pháp thăm dò diện tích, chỉ còn cách tin tưởng đối phương.
“Phải rồi, vì sao lúc ta tới cực Bắc của Bắc Đế Tinh lại không phát hiện cửa thông tới Hư Vô Giới.” Diệp Phong lại hỏi Tam Túc Kim Thiềm.
Tam Túc Kim Thiềm lắc đầu rồi nói: “Cái này thì ta không rõ lắm. Ta chỉ nhớ, giữa Hư Vô Giới và thế giới Tinh Không chỉ có duy nhất một cửa ra vào.”
Ngừng một chút, nó bổ sung: “Lần này cửa thông đạo mở ra, đơn giản là vì Hư Vô Thú đại nhân đi ngoài xong, lúc ném giấy vệ sinh ra ngoài liền bị các ngươi phát hiện.”
“Cũng bởi vì Hư Vô Thú đại nhân cảm nhân cảm nhận được khí tức của Vô Danh Kiếm Phổ trên người các ngươi, nên mới giữ thông đạo thông suốt.”
“Sau đó các ngươi đến đây.”
Nghe xong mấy lời này, Diệp Phong thấy dở khóc dở cười.
Vốn dĩ bọn họ có thể đặt chân tới Hư Vô Giới là vì đúng lúc gặp phải Hư Vô Thú đang đi ngoài.
“Chẳng phải Hư Vô Thú mạnh lắm à? Theo lý thuyết, những người tu hành đến cảnh giới này đâu cần ăn uống ngủ nghỉ nữa!” Kiều Giai Hi nhìn về phía Tam Túc Kim Thiềm.
“Việc của người lớn, bớt tò mò đi!” Tam Túc Kim Thiềm trợn trừng mắt, tỏ vẻ nghiêm túc.
..........
Hàn huyên một hồi, đám người đã đi tới Miêu Miêu Các.
Diệp Phong tính hỏi thăm cách tiến vào Hư Vô Giới, song Miêu Miêu Các đã ở trước mặt nên chỉ đành chờ đến lúc sau mới hỏi lại được.
Bên trong Miêu Miêu Các, Hư Vô Thú phát hiện đám người Diệp Phong, nên há miệng, nuốt cả cuộn len pháp tắc vào bụng, nằm trên mặt đất một cách lười biếng, cái đuôi lắc qua lắc lại.
“Tiền bối, bọn ta muốn vượt quan.” Vương Bình An là người đầu tiên lên tiếng.
Lúc trước hắn đã hỏi qua Tam Túc Kim Thiềm, biết vượt quan sẽ không chết, cùng lắm là bị đánh cho mặt mũi bầm dập thôi.
Vậy nên hắn không quá sợ.
“Meo!”
Hư Vô Thú bước ra khỏi Miêu Miêu Các, liếc Vương Bình An một cái, như thể muốn nói: Ngươi quá yếu, ta còn chẳng có hứng thú xuất thủ.
Tam Túc Kim Thiềm hiểu ý, vội nói: “Hư Vô Thú đại nhân nói, chiến lực của ngươi mới chỉ đạt đến cấp độ thượng đằng, chỉ với phân thân của ngài ấy cũng dư sức đè ngươi ra đánh.”
Khóe miệng Vương Bình An giật giật: “Xem thường người khác quá rồi nhé!”
Một khắc sau, cảnh tượng xung quanh Đẩu Chuyển Tinh Di.
Khi mọi người lấy lại tinh thần, cả đám đã đứng trong một mảnh hư vô, rộng bất tận không có điểm cuối, chỉ nhìn thôi là đã khiến người ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.