Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1425 - Chương 1425 - Bảng Chí Tôn Vô Địch

Chương 1425 - Bảng Chí Tôn Vô Địch
Chương 1425 - Bảng Chí Tôn Vô Địch

Chương 1425: Bảng Chí Tôn Vô Địch

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Được rồi, tiếp theo, ban cho ngươi Ấn Ký Hư Vô.”

Tam Túc Kim Thiềm dùng đầu lưỡi cuốn lên một con dao khắc, chặt một đoạn trúc tía, đốt cháy thành tro rồi ném vào giữa đống đá cuội hình thù kỳ dị.

“Rầm” một tiếng.

Những vật này sinh ra cảm ứng, giống như đang phát nổ.

Tam Túc Kim Thiềm thổi bay tro bụi, để lộ một ấn ký đặc biệt, hình dạng chỉnh thể giống như chân dung một con mèo, giống hệt Thú Hư Vô.

“Đây chính là Ấn Ký Hư Vô, cho ngươi.”

Tam Túc Kim Thiềm thổi một hơi, Ấn Ký Hư Vô lập tức bay xuống lòng bàn tay Diệp Phong, dung nhập trong đó.

“Có cảm giác lạnh như băng.”

Diệp Phong nhìn lòng bàn tay, phát hiện ấn ký đã biến mất, toàn bộ dung nhập vào thân thể, có thể kích hoạt bất cứ lúc nào.

Hắn có cảm giác như.

Chỉ cần mình động một ý niệm là có thể rời khỏi Hư Vô giới, xuất hiện tại bất cứ một đại thiên thế giới nào trong Tam Thiên giới, cũng có thể xuất hiện tại Bắc Đế tinh trong Tinh Không.

“Tam Thiên giới nhiều lối vào như vậy?” Diệp Phong nhìn về phía Tam Túc Kim Thiềm.

“Đúng thế.” Tam Túc Kim Thiềm gật đầu: “Giữa thế giới Tinh Không và Hư Vô giới chỉ có một lối vào duy nhất là Bắc Đế tinh, còn Tam Thiên giới thì mỗi đại thiên thế giới đều có ít nhất một cửa ra vào.”

“Ừm, hiểu rồi!” Diệp Phong gật đầu.

“Tiếp theo, ta sẽ khắc tên ngươi lên bảng Chí Tôn Vô Địch.” Tam Túc Kim Thiềm phun ra một cuộn quyển trục.

Tất cả mọi người đều bị hấp dần, nhao nhao nhìn lại.

Trong hư không.

Quyển trục màu vàng chầm chậm mở ra.

Dòng đầu tiên bên phải viết năm chữ “Bảng Chí Tôn Vô Địch”, mặc dù nét bút xiêu vẹo, nhưng chí ít cũng nhìn ra được đó là chữ gì.

Sau đó, mỗi dòng đều viết một cái tên.

“Lôi Vô Đạo, Đông Hoàng Tiêu…”

Diệp Phong đọc những cái tên này lên, phát hiện hết thảy có năm mươi chín tên, đằng sau thì còn trống.

“Đây chính là danh sách người vô địch cùng cấp từ xưa đến nay?” Diệp Phong hỉu Tam Túc Kim Thiềm.

“Đúng thế.” Tam Túc Kim Thiềm gật đầu, đưa bút lông cho Diệp Phong, nói: “Viết tên ngươi vào đi!”

Diệp Phong nhận lấy bút lông.

Cây bút này được ngâm nước bọt của Tam Túc Kim Thiềm một thời gian dài, trông ẩm ướt, mượt mà bóng loáng, khiến khóe miệng hắn co giật một cái.

Nhưng để được lưu danh trên bảng Chí Tôn Vô Địch, Diệp Phong chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, rót sức mạnh của bản thân mình vảo bút lông, nghiêm túc viết xuống hai chữ “Diệp Phong”.

Sau một khắc.

Diệp Phong cảm thấy mình vả bảng Chí Tôn Vô Địch có một mối liên hệ kỳ diệu nào đó, như thể mặc kệ cách bao xa hắn cũng có thể triệu hồi bản danh sách này ra được.

“Được rồi, từ nay trở đi, ngươi chính là Chí Tôn Vô Địch thứ sáu mươi, cũng chính là vị Chí Tôn Vô Địch còn sống duy nhất trên thế gian này.” Tam Túc Kim Thiềm lấy quyển trục và bút lông lại, nói với Diệp Phong.

“Năm mươi chín vị Chí Tôn Vô Địch khác đều đã chết?”

Không chỉ Diệp Phong mà các đệ tử cũng rất kinh ngạc.

Bọn họ luôn cảm thấy bảng danh sách này có gì đó kỳ lạ, giống như một sự nguyền rủa, phàm là người có tên trên bảng thì không một ai còn sống.

Tam Túc Kim Thiềm tằng hắng một cái, nói: “Người được liệt vào bảng Chí Tôn Vô Địch lần trước, cỏ trên mộ đã cao hơn một trượng.”

“Không phải vậy chứ?”

Tất cả mọi người đều cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Diệp Phong cũng thấy da đầu tê dại.

Nhưng rất nhanh, hắn hắng giọng một cái, nói:

“Những người leo lên bảng Chí Tôn Vô Địch trước kia, chẳng phải còn chưa tới Thánh cảnh sao? Những người này mặc dù vô địch toàn cấp bậc, nhưng chưa chắc đã đánh thắng Thánh cảnh, chết cũng bình thường.”

Tam Túc Kim Thiềm lắc đầu: “Không! Có Thánh cảnh.”

Diệp Phong sững sờ: “Chẳng phải đã bảo là không có sao?”

Tam Túc Kim Thiềm thở dài một hơi, nói:

“Lúc năm mươi chín vị Chí Tôn Vô Địch kia giành được danh hiệu vô địch toàn cấp bậc thì đúng là chưa đột phá Thánh cảnh, nhưng, sau khi bọn họ rời khỏi Hư Vô giới thì phần lớn đều phong Thánh.”

Nghe vậy, Diệp Phong có cảm giác không được lành cho lắm.

Vô địch trong cấp bậc Thánh cảnh, theo lý thuyết thì đã vô cùng cường đại, trên cơ bản có thể dùng thực lực Nhập Thánh cảnh đã chiến đấu với Thiên Thánh cảnh.

Người như vậy mà cũng chết?

Các đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, đều lo lắng cho Diệp Phong.

Nghĩ tới gì đó, Diệp Phong vội vàng hỏi:

“Sau khi lưu danh trên bảng Chí Tôn Vô Địch thì đó có thay đổi nào kỳ lạ không?”

“Có, đương nhiên có.” Tam Túc Kim Thiềm nghiêm túc giải thích: “Ngươi sẽ bị ý chí vũ trụ để mắt tới, vận xui bắt đầu.”

“Hả?” Diệp Phong hơi nhíu mày.

Các đệ tử cũng tò mò lắng nghe.

Tam Túc Kim Thiềm giải thích:

“Có lẽ các ngươi không biết, bất luận là Tam Thiên giới hay là thế giới Tinh Không, thật ra đều nằm trong một vũ trụ, mọi thế giới đều được vũ trụ cai quản.”

Nghe vậy, các đệ tử càng cảm thấy hứng thú.

Diệp Phong gật đầu, nói:

“Điều này thì ta biết, Tam Thiên giới và thế giới Tinh Không vốn cùng một vũ trụ, nếu không thì chúng ta chẳng thể nào lưu danh trên Lực Lượng Thần Bia.”

Lực Lượng Thần Bia chỉ có thể lưu danh những người trong cùng vũ trụ, còn người củ Tiên giới thì không thể nào lưu danh.

Bởi vậy, Lực Lượng Thần Bia còn có thể dùng để phân biệt người tu hành thuộc Tam Thiên giới và Tiên giới.

“Đúng thế.”

Tam Túc Kim Thiềm gật đầu: “Tam Thiên giới và thế giới Tinh Không đều cùng một vũ trụ, được quản lý bởi ý chí của vũ trụ, để giữ cho vũ trụ ổn định, ý chí vũ trụ sẽ theo dõi người trên bảng Chí Tôn Vô Địch từng thời từng khắc, gieo rắc hạt giống nguyền rủa xuống, làm cho ngươi bất hạnh.”

Nghe vậy, tay Diệp Phong run lên: “Bây giờ xóa tên ta ra khỏi bảng Chí Tôn Vô Địch còn kịp không?”

Tam Túc Kim Thiềm lắc đầu liên tục: “Không có tác dụng gì đâu, lúc chiến lực của ngươi vượt qua Thú Hư Vô đại nhân thì ngươi đã được ngầm lưu danh trên bảng danh sách rồi, kiểu gì cũng đã bị ý chí vũ trụ để mắt tới.”

Diệp Phong không hiểu: “Sao lại như vậy?”

Đề tên lên bảng Chí Tôn Vô Địch, chẳng những không được lợi lộc gì mà ngược lại còn có tác hại ngoài sức tưởng tượng.

Thật là cạn lời.

“Ban đầu chúng ta cũng không biết cái này, mãi về sau, chúng ta mới phát hiện phàm là người có tên trên bảng Chí Tôn Vô Địch thì về sau đều chết oan chết uổng, rồi mới đoán ra được.”

Nói đến đây, Tam Túc Kim Thiềm thở dài một hơi: “Năm đó chúng ta đã nói với những tên yêu nghiệt hàng đầu kia rồi, không cần phải thể hiện chiến lực quá mạnh, nhưng bọn họ không nghe, cứ khăng khăng đòi khiêu chiến Thú Hư Vô đại nhân, hiến thân lên bảng Chí Tôn Vô Địch.”

Vương Bình An rụt cổ một cái: “Chẳng phải là tự tìm cái chết sao?”

Bình Luận (0)
Comment