Chương 1426: Nguyền rủa?
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Mặc Oanh hìn hắn ta một cái, nói:
“Ngươi không hiểu tâm lý của thiên tài! Những người này thường rất cực đoan, từ đầu đến cuối chỉ muốn chứng minh bản thân, cho dù biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ vẫn sẽ bất chấp tất cả mà tiến lên.”
“Ta đồng ý với điều này.” Kiều Giai Hi lên tiếng: “Nếu có thể, ta cũng muốn có tên trong bảng Chí Tôn Vô Địch
Khóe miệng Vương Bình An co giật một cái, nói:
“Ta thấy các ngươi điên rồi thì có! Ta thề, về sau chiến lực của ta chỉ lên tới Vương Giả Cửu Tinh thôi là được, tuyệt đối không tiến vào lĩnh vực Vô Địch Toàn Cấp.”
Nghe vậy, mọi người đều không nhịn được cười.
Tam Túc Kim Thiềm lườm Vương Bình An một cái, nói:
“Ngươi cứ chém gió đi! Cho dù ngươi có thể khai phát Hỏa Linh Thánh Thể lên tới cực hạn thì có được chiến lực Vương Giả Tam Tinh, Tứ Tinh là đã giỏi lắm rồi, còn Vương Giả Cửu Tinh? Ngươi đang nghĩ cái gì đấy!”
Nghe vậy, Vương Bình An xấu hổ chịu không nổi.
Diệp Phong vỗ vai cậu ta, ý bảo cậu ta bình tĩnh một chút, sau đó hỏi Tam Túc Kim Thiềm: “Những người đó, sau khi bị ý chí vũ trụ để mắt tới thì đều chết oan chết uổng thật sao?”
Tam Túc Kim Thiềm không hề giấu diếm, nói:
“Thật, ta không lừa ngươi.”
“Bọn họ vốn thuận buồm xuôi gió, nhưng sau khi được ghi tên lên bảng Chí Tôn Vô Địch thì lại luôn gặp chuyện không may.”
“Ví dụ như, thường xuyên đụng phải vài cuộc tranh đấu.”
“Hoặc là, bị người yêu phản bội.”
“Hoặc là đang lúc tu hành thì vô cớ bị thiên thạch rơi trúng, cho dù không chết nhưng cũng què quặt.”
Mọi người càng nghe càng thấy kỳ ảo.
Diệp Phong nghĩ một lúc, nói: “Các ngươi biết nguyên nhân là gì không? Nói cách khác, các ngươi có phát hiện gì không?”
“Ta mới là Nhập Thánh cảnh, có thể phát hiện cái gì?”
Tam Túc Kim Thiềm bất đắc dĩ đứng thẳng người lên, nhún vai bằng hai chân trước: “Còn về Thú Hư Vô đại nhân, cho dù nó biết cái gì thì nó cũng không nói với chúng ta đâu.”
Lam Điệp nhận ra điều gì đó, bèn vội vàng hỏi: “Không phải lúc trước đã nói rồi sao, Tam Thiên giới và thế giới Tinh Không nằm trong cùng một vũ trụ, như vậy, chẳng phải bỏ chạy tới Tiên giới là có thể bảo vệ tính mạng cho mình rồi sao?”
Tam Túc Kim Thiềm gãi đầu, nói:
“Tiên giới cũng có ý chí vũ trụ, bỏ chạy tới đó cũng sẽ bị ý chí vũ trụ bên kia dòm ngó tới thôi.”
Nghe tới đây thì mọi người triệt để bó tay.
“Không có gì phải lo, ta không chết được đâu, cho dù ý chí vũ trụ cả hai nơi đều để mắt tới ta cũng không sao.” Diệp Phong lại khoát tay áo, không có vẻ gì là lo lắng.
Hắn bây giờ, muốn chết cũng khó.
Chỉ là ý chí vũ trụ thôi mà, ngay cả Thiên Đạo của đại thiên thế giới mạnh hơn cũng có thể làm gì được hắn?
“Ngươi không chết được?” Tam Túc Kim Thiềm đánh giá Diệp Phong: “Người sống trên đời xưa nay ai chẳng phải chết? Ngay cả Thiên Đạo cảnh cũng có lúc vẫn lạc, sao ngươi có thể không chết?”
Diệp Phong nhún vai, lười giải thích.
Hắn bị trời gian nguyền rủa, chết cũng không được.
Trừ khi, có người có thể phá giải lời nguyền thời gian.
Nhưng dạo gần đây, Diệp Phong phân tích kỹ càng hiểu rõ, người có thể phá giải lời nguyền nhất định không phải là người tầm thường, ít nhất cũng phải là Thiên Đạo cảnh.
Hoặc là, ngay cả Thiên Đạo cảnh cũng không giải được lời nguyền thời gian.
Lời nguyện này, sợ là chỉ có thời gian mới giải được.
Cho nên, hắn muốn chết cũng khó.
Mặc Oanh nghĩ tới gì đó, vội vàng hỏi:
“Nếu đã biết người được ghi tên lên bảng Chí Tôn Vô Địch sẽ gặp phải bất hạnh, như vậy, vì sao ngươi không nhắc nhở Chưởng môn chúng ta ngay từ đầu?”
Nghe vậy, Tam Túc Kim Thiềm bất đắc dĩ giải thích:
“Ta cũng không biết Diệp Phong biến thái như vậy, mới một trận đã xử lý xong Thú Hư Vô đại nhân cùng cấp.”
“Điều này chưa từng xảy ra trong quá khứ.”
“Ngay cả những yêu nghiệt được ghi tên lên bảng trước kia cũng phải khiêu chiến hết lần này đến lần khác mới thể hiện ra chiến lực vô địch toàn cấp.”
“Nhưng Diệp Phong lại quá trâu bò.”
“Mới trận chiến đầu tiên thì hắn đã thắng rồi.”
“Cái này ai mà ngờ được chứ!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng.
Diệp Phong lại cảm thấy chẳng có gì phải bận tâm.
Dù sao thì việc cũng đã đến nước này, hắn lại muốn xem xem ý chí vũ trụ có thể làm gì được hắn.
Thấy Diệp Phong không nói lời nào, Tam Túc Kim Thiềm đánh ngáp một cái, chỉ chỉ xung quanh, bảo: “Tiếp theo đây, các ngươi muốn làm gì thì làm đi!”
Diệp Phong nhìn về phía Mặc Oanh và các đệ tử khác, dặn dò:
“Đại lục Hư Vô chôn cất thi cốt của vô số cường giả, đều là người chiến lực siêu phàm, các ngươi có thể đi thăm mộ bọn họ, tiện thể xem xem có thu hoạch được truyền thừa nào hay không.
“Vâng.”
Các đệ tử nhao nhao gật đầu, kéo nhau rời đi.
Rất nhanh, xung quanh Miêu Miêu Các chỉ còn lại Thú Hư Vô đang ngủ say dưa, Diệp Phong và Tam Túc Kim Thiềm.
“Ta có một vài vấn đề muốn hỏi ngươi.” Diệp Phong nhìn về phía Tam Túc Kim Thiềm, nhẹ nhàng nói.
…
Nơi xa xôi vô tận.
Một đôi mắt âm u lạnh lẽo chầm chậm mở ra, ánh mắt hướng về phía một quyển trục trên bàn, từ từ mở ra.
Dòng đầu tiên bên phải là năm chữ “Bảng Chí Tôn Vô Địch”, sau đó là những cái tên như Lôi Vô Đạo, Đông Hoàng Tiêu,…
Đôi mắt lạnh lẽo này nhìn chằm chằm dòng cuối cùng.
“Diệp Phong?”
Người này lấy ra một cây bút lông bảy màu, nhìn chằm chằm cái tên Diệp Phong hồi lâu, viết một chữ “giết” màu vàng đè lên, tỏa ra sát ý cực kỳ kinh khủng.
“Lên bảng rồi, vậy thì chờ chết đi!”
Dứt lời, người này cất bút lông và bảng Chí Tôn Vô địch đi, lại chìm vào trạng thái ngủ say một lần nữa.
Diệp Phong không hề hay biết mình đã bị người thần bí để mắt tới, mà cho dù có biết thì hắn cũng không quan tâm.
Chỉ người có chiến lực tiến vào lĩnh vực Đồng Giai Vô Địch mới bị để mắt tới, chiến lực của các đệ tử còn kém xa, nhất định không có việc gì.
Còn hắn thì không chết được, cũng không có gì phải lo lắng.