Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1429 - Chương 1429 - Khoái Kiếm Cực Hạn (2)

Chương 1429 - Khoái kiếm cực hạn (2)
Chương 1429 - Khoái kiếm cực hạn (2)

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Pháp thể song tu!”

Kiếm Nam Nhất cười lớn lên, không hề hoảng loạn, bắt đầu vung kiếm, không ngừng đón đỡ quyền cước của Diệp Phong, dường như không rơi vào thế yếu.

Thân là chí tôn vô địch của vạn năm trước, Kiếm Nam Nhất vô địch trong cùng cảnh giới, chỉ cần đấu cùng cấp, hắn ta không sợ bất kỳ ai.

Cho dù, Diệp Phong là chí tôn vô địch mới tấn thăng.

“Kiếm nhanh quá!”

Tốc độ xuất quyền của Diệp Phong cực nhanh, sức lực mỗi quyền cũng rất mạnh, cho dù Thiên Thánh cảnh bình thường đứng trước mặt, cũng sẽ bị hắn đánh bạo trong chớp mắt.

Nhưng, Kiếm Nam Nhất lại dễ dàng ngăn cản.

Hai người người tới ta lui, đánh nhau càng khó phân cao thấp.

Trong không gian ý thức, toàn thân tâm Diệp Phong tập trung vào trận chiến, hưởng thụ sự vui vẻ chiến đấu hoàn toàn khác.

Mấy canh giờ sau.

Diệp Phong một quyền đánh nổ ngực của Kiếm Nam Nhất, nhưng bản thân cũng bị khoái kiếm xuyên qua, hai bên cũng xem như là sức lực ngang nhau.

“Ngươi quả thật rất mạnh, sảng khoái!”

Kiếm Nam Nhất cười nói.

“Ngươi cũng rất mạnh, là đối thủ mạnh nhất trong cùng cấp bậc mà ta gặp được.” Diệp Phong tán thưởng nói.

Ngoại giới bây giờ, bất kỳ ai cùng cấp chiến đấu với hắn đều sẽ bị giết chết ngay, rất nhiều tình huống đều là giết địch vượt cảnh giới.

Mà ở đây, hắn xem như đã gặp được đối thủ.

Đáng tiếc, Kiếm Nam Nhất đã ngã xuống.

Nếu đối phương không phải chí tôn vô địch, hơn nữa còn giữ lại kiếm hồn, Diệp Phong căn bản không có cơ hội luận bàn với đối phương.

Ngay sau đó.

Không gian ý thức biến mất.

Ý thức của Diệp Phong quay về bản thể, kiếm hồn của Kiếm Nam Nhất thì lượn lờ trên không, hóa thành một công tử nhẹ nhàng nửa trong suốt.

“Ài! Tịch mịch như tuyết!”

Kiếm Nam Nhất chỉ ngoại giới: “Đáng tiếc, ta chỉ có thể hành động trong khuôn viên ba trượng, nếu không, nhất định phải đi tìm anh linh chí tôn vô địch khác đấu.”

Diệp Phong hỏi: “Đạo hữu, ngươi thật sự đã ngã xuống sao?”

Kiếm Nam Nhất gật đầu: “Đúng vậy, ta ngã xuống vạn năm rồi, đừng thấy ta chỉ còn kiếm hồn, tất cả ký ức cũng ở đây, nhưng chỉ có thể hoạt động gần phần mộ của mình, tịch mịch vô cùng.”

Diệp Phong cười nói: “Ta có một đệ tử, tên Mặc Oanh, cũng luyện khoái kiếm, hay là để nó đến bái sư học nghệ?”

Kiếm Nam Nhất lập tức gật đầu, kích động nói: “Được! Đúng lúc ta không cam tâm để khoái kiếm cực hạn của mình thất truyền, nếu có thể để thế nhân nhận được truyền thừa, cũng là một chuyện tốt.”

“Vậy bây giờ ta sẽ bảo nó đến.” Diệp Phong lập tức truyền âm, thông báo cho Mặc Oanh ở gần đó.

Lúc này, Diệp Phong nhớ ra gì đó: “Đạo hữu, ngươi nói ngươi đến từ Nam Thiên kiếm tông ở Địa Châu trong Tam Ngàn giới, có phải tông môn có Nam Thiên kiếm hoàng hạng thứ năm trên thần bia sức mạnh tọa trấn không?”

Kiếm Nam Nhất gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Phong cảm khái nói:

“Trong Thiên Địa Huyền Hoàng Đông Nam Tây Bắc...... Địa Châu cũng là một trong chín thượng giới của Tam Ngàn giới, tương truyền ở đó địa linh nhân kiệt, đáng tiếc ta còn chưa có cơ hội đến.”

“Ngươi còn sống mà, còn ấn ký hư vô, muốn đi Địa Châu lúc nào cũng được.” Kiếm Nam Nhất nói.

Thấy hắn ta có giọng điệu bình tĩnh, Diệp Phong rất tò mò, không nhịn được hỏi: “Đạo hữu, ngươi mới ngã xuống vạn năm, bằng hữu bên cạnh có lẽ đều còn sống nhỉ? Lẽ nào không nhớ nhung sao?”

Kiếm Nam Nhất lắc đầu: “Ta không có bằng hữu.”

Diệp Phong: “Sao có thể?”

Kiếm Nam Nhất nói:

“Chuyện này nói ra thì dài.”

“Song thân của ta là hai trưởng lão ngoại môn của Nam Thiên kiếm tông, chỉ ở trình độ Chuẩn Thánh Nhất Chuyển, sau khi ta ra đời không lâu, bọn họ vì ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mà ngã xuống.”

“Sau đó ta được sư phụ Long Kiếm trưởng lão nuôi lớn.”

“Từ nhỏ tính ta đã cô lập, một người bạn cũng chẳng có.”

“Năm mười tuổi, sư phụ Long Kiếm trưởng lão ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mà chết, sau đó, ta càng cô lập, mỗi ngày đều đắm chìm trong cuộc sống luyện kiếm không ngừng nghỉ.”

“Cứ như vậy, ta lấy kiếm làm bạn.”

“Không biết qua bao lâu, khoái kiếm của ta ngày càng mạnh, cho đến khi đánh khắp Địa Châu không còn đối thủ cùng cấp.”

“Rất nhiều tiền bối, đều bại dưới kiếm của ta.”

“Sau đó, người khác nhìn thấy ta, chỉ biết cung kính nhưng xa cách.”

“Bằng hữu, cũng không thể có nổi.”

“Cuộc đời thật sự tĩnh mịch như tuyết!”

Kiếm Nam Nhất bất đắc dĩ thở dài.

Diệp Phong nghe ra được sự tịch mịch trong lòng Kiếm Nam Nhất.

Đối phương là người rất cô độc, khát vọng gặp được bằng hữu hiểu nhau bảo vệ nhau.

Thế nhưng hắn ta đánh hết địch thủ cùng cấp, những người khác đều tôn kính nhưng không dám gần gũi hắn ta, càng cô độc hơn.

“Sau này thì sao?” Diệp Phong hỏi: “Ngươi đi đâu? Lẽ nào là vì ra ngoài lịch luyện, cho nên đến Hư Vô giới?”

Kiếm Nam Nhất khoanh chân ngồi lơ lửng, trường kiếm đề ngang trên đầu gối, gật đầu nói:

“Đúng vậy, khi ta là Chuẩn Thánh Nhất Chuyển, đã vô địch cùng cấp, nên ra ngoài lịch luyện. Cũng chính lúc đó, ta ngẫu nhiên tiến vào Hư Vô giới.”

Kiếm Nam Nhất khựng lại rồi nói tiếp:

“Tiến vào Hư Vô giới, ta cảm thấy rất vui.”

“Nơi này có vô số phần mộ thiên kiêu, còn có hai vị tiền bối là Tam Túc Kim Thiền và Hư Vô Thú.”

“Sau đó, ta khiêu chiến Hư Vô Thú đại nhân.”

“Nhưng mà, chiến đấu cùng cấp, nhưng ta lại bại, ta lúc đó, chiến lực chỉ mới Vương Giả Thất Tinh.”

“Sau này, ta rời khỏi Hư Vô giới, đến các đại thế giới lịch luyện, khiêu chiến vô số cường giả cùng cấp, thậm chí đánh bại kẻ địch vượt cảnh giới, có thể lấy tu vi Chuẩn Thánh Nhất Chuyển tiêu diệt Chuẩn Thánh Tam Chuyển, Tứ Chuyển.”

“Khi ta thăng lên Chuẩn Thánh Tứ Chuyển, thì quay lại.”

“Lúc đó, ta đã đạt được chiến lực Vương Giả Cửu Tinh.”

“Sau đó, ta tiếp tục khổ tu.”

“Nhưng Tam Túc Kim Thiền tiền bối lại nhắc nhở ta, tăng chiến lực lên đến lĩnh vực vô địch không có lợi ích, sẽ bị ý chí vũ trụ thần bí nhắm vào.”

“Nhưng ta không tin tà.”

“Lại qua mười năm.”

“Ta thôi diễn khoái kiếm đến cực hạn, cũng lĩnh ngộ được lĩnh vực ý thức khác, đánh bại Hư Vô Thú cùng cấp.”

“Từ đó, ta trở thành chí tôn vô địch thứ năm mươi chín.”

“Sau khi rời khỏi Hư Vô giới, ta về Địa Châu, thuận lợi xông kích Thánh cảnh, một đường tăng lên đến Nhập Thánh cảnh đỉnh phong.”

“Nhưng sau đó, điềm xấu vẫn đến.”

“Một lần ra ngoài lịch luyện, ta và mười mấy cường giả Thánh cảnh trong tông môn bị phong kín trong bí cảnh, gặp phải tấn công của yêu thú thần bí, ngã xuống tại đó.”

“Đợi khi ta tỉnh lại, đã được Tam Túc Kim Thiền tiền bối chôn ở nơi này, ài!”

Bình Luận (0)
Comment