Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nói đến đây, Kiếm Nam Nhất lắc đầu không ngừng.
Hắn ta cảm thấy, là mình dính phải nguyền rủa của ý chí vũ trụ, mới hại chết những đại năng Thánh cảnh đồng môn.
“Thế sự vô thường, nghĩ thoáng một chút là được.” Diệp Phong chỉ có thể an ủi đối phương như vậy.
“Ha ha! Đừng lo lắng, ta chỉ là một người chết, có thể nghĩ không thoáng sao? Nằm vạn năm trong phần mộ của mình, ta sớm đã nghĩ thoáng rồi.” Kiếm Nam Nhất cười nói.
Đạp đạp đap!
Lúc này, có tiếng bước chân đến gần.
Diệp Phong theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy Mặc Oanh đến một mình.
“Chưởng môn, Kiếm Nam Nhất tiền bối.”
Nhìn thấy Diệp Phong và kiếm hồn của Kiếm Nam Nhất, Mặc Oanh vội vàng chắp tay hành lễ, tỏ vẻ đủ cung kính.
Lúc Diệp Phong truyền âm cho Mặc Oanh, đã tiết lộ tình hình đại khái bên này, vì vậy, Mặc Oanh biết mình sắp học tập khoái kiếm cực hạn của Kiếm Nam Nhất vô địch cùng cấp.
“Nữ hả?” Kiếm Nam Nhất nhíu mày.
“Không được sao?” Diệp Phong hỏi.
Kiếm Nam Nhất lắc đầu nói: “Ta từng học tập với một vị tiền bối nằm trong phần mộ, lão nói, nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của kiếm khách!”
Diệp Phong lập tức buồn cười.
Mặc Oanh bên cạnh cũng xém cười ra.
Chỉ nghe Diệp Phong nói: “Vị tiền bối ngươi nói, không phải là Phong Tử kiếm thánh chứ? Nhị đệ tử của Phiêu Miểu tông bọn ta, trước mắt đang học vô tình kiếm với lão.”
Kiếm Nam Nhất vội vàng gật đầu: “Chính là Phong Tử kiếm thánh tiền bối, vì nhận được chỉ điểm của lão, tim ta không dao động, đến chết cũng chưa chạm qua nữ nhân, cho nên mới có thể luyện được bản lĩnh khoái kiếm cực hạn.”
Nghe vậy, Diệp Phong cạn lời.
Hay cho một tên Phong Tử kiếm thánh, ngay cả Kiếm Nam Nhất cũng bị lão lừa thành kẻ ngốc, thật là ghê gớm.
“Không sao, ngươi truyền thụ khoái kiếm cho Mặc Oanh, và chuyện nó có phải nữ nhân hay không chẳng liên quan gì.” Diệp Phong nói vậy.
Kiếm Nam Nhất ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải.
“Ngươi thi triển khoái kiếm của mình để ta xem thử có mấy phần trình độ của khoái kiếm, thuận tiện nói xem chiến lực của mình thế nào.”
Nghe vậy, Mặc Oanh hành lễ kiếm: “Vãn bối Mặc Oanh, Phá Hư cảnh Cửu Trọng, chiến lực Vương Giả Thất Tinh.”
“Vương Giả Thất Tinh?” Kiếm Nam Nhất rất kinh ngạc.
Năm đó, lúc hắn ta vừa đến Hư Vô giới, cũng có chiến lực Vương Giả Thất Tinh, giống như Mặc Oanh.
“Tại sao ngươi không lộ chân dung?”
Kiếm Nam Nhất lại hỏi.
Mặc Oanh lắc đầu: “Tính cách ta cô lập, không muốn bị người ta nhìn tháng dáng vẻ của mình.”
Kiếm Nam Nhất vỗ tay: “Tuyệt lắm! Giống y như ta, rất tốt, ngươi thi triển một kiếm nhanh nhất của mình, nếu khiến ta hài lòng, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ.”
Mặc Oanh gật đầu.
Đối với Kiếm Nam Nhất, nàng dĩ nhiên cung kính.
Đó chính là cường giả vô địch cùng cấp chân chính, còn có khoái kiếm cực hạn, là nam nhân dùng kiếm nhanh nhất trên thế giới.
Có thể bái hắn ta làm sư, là cơ duyên lớn của nàng.
“Kiếm, xuất!”
Mặc Oanh vận đủ tinh khí thần, một tay cầm kiếm, nhanh chóng đánh ra, lập tức xuất hiện mấy vạn kiếm ảnh trên không trung, ngay cả sương mù bốn phía nhàn nhạt cũng bị thổi bay.
“Không tệ, kiếm rất nhanh!” Kiếm Nam Nhất tỏ ý rất hài lòng: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử chân truyền của ta.”
“Đa tạ sư tôn!” Mặc Oanh vội vàng chắp tay.
Nhìn Mặc Oanh được Kiếm Nam Nhất thu làm đệ tử, Diệp Phong rất vui sướng trong lòng.
Chỉ cần Mặc Oanh học được bản lĩnh của Kiếm Nam Nhất, hắn thân là chưởng môn, cũng có thể lập tức học được và đạt tới Viên Mãn.
Lúc đó, hắn chính là nam nhân dùng kiếm nhanh nhất thế giới!
Nghĩ đến đây, Diệp Phong rất vui.
“Mặc Oanh, ngươi ở đây khổ tu khoái kiếm với đạo hữu Kiếm Nam Nhất, bổn chưởng môn đi dạo xung quanh, bái phỏng những đạo hữu khác.”
“Vâng, chưởng môn.”
Sau phút chốc.
Diệp Phong cầm ly trà, vừa uống trà, vừa leo núi một mình, tìm kiếm những phần mộ của chí tôn vô địch phân bố ở các nơi trong Hư Vô đại lục.
...............
Cùng lúc đó.
Địa Châu một trong cửu đại châu.
Một đám thiên kiêu đang săn bắn yêu thú trong sơn hoang hẻo lánh nào đó, trường kiếm chém ngang, chém nứt hư không.
Hung thú bị truy sát lập tức chạy đi.
“Mọi người xem, vết nứt hư không không liền lại!”
“Đi, vào xem xem!”
Đám thiên kiêu này lập tức xuyên qua vết nứt hư không, sau đó bị một sức hút đáng sợ, lập tức té xuống mặt đất.
Nơi không xa.
Thiên Thanh Cuồng Ngưu bị bọn họ truy sát đang cướp đường chạy như điên, nhưng còn chưa chạy xa thì bị một đầu lưỡi dài quấn lấy, kéo qua chỗ sâu trong rừng trúc tím.
Sau đó, một hồi tiếng nhai nuốt vang lên.
“Rầm rầm!”
Đám thiên kiêu này toàn bộ đều bị mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Con Thiên Thanh Cuồng Ngưu đó là cấp độ Thiên Đế, đám người bọn họ liên thủ mới có thể đánh bại. Nhưng bây giờ, đối phương lại bị sự tồn tại đáng sợ trong rừng trúc ăn sống, quá khủng khiếp!
“Chạy đi!”
Đám thiên kiêu nhanh chóng xoay người, ngay sau đó, thông đạo đi vào lập tức đóng lại, khiến bọn họ sởn gai ốc.
“Xong đời!”
“Chúng ta sẽ không bị ăn chứ?”
Đám thiên kiêu này run rẩy.
Nhưng qua một hồi, bọn họ lại phát hiện gần đó không có nguy hiểm gì, về phần vị cường giả thần bí đó, cũng không hiện thân, càng không ra tay với bọn họ.
“Đừng hoảng, cái gì đến sẽ đến, có gì to tát đâu?”
“Đúng vậy, mạnh là đúng rồi!”
“Lân cận nơi này nhìn có vẻ không tệ, dạo một hồi trước, nói không chừng sẽ trở thành cơ duyên của chúng ta.”
Đám tu hành giả này đánh bạo, đi dạo bốn phía.
Không lâu sau.
Bọn họ đến trước một nghĩa trang.
Nhìn những bia mộ chêch lệch không đều, mọi người thổi tiếng gió lạnh bên tai, nhất thời sởn tóc gáy.
“Mẹ ơi!”
“Cái nơi rách nát gì vậy, cũng tà môn quá rồi!”
Đám thiên kiêu đến từ Địa Châu run rẩy.
Đạp đạp đạp!
Ngay lúc này, một loạt tiếng bước chân từ ngã rẽ phía sau vang lên, láng máng thấy được ánh lửa đỏ rực, xua tan sương mù bốn phía, thu hút sự chú ý của đám thiên kiêu này.
“Ai..... ai vậy?”
Đám thiên kiêu run cầm cập.
Bầu không khí hiện tại lập tức trở nên áp lực cực kỳ.