Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1431 - Chương 1431 - Uy Lực Của Bạo Liệt Đan Cấp Đế

Chương 1431 - Uy lực của Bạo Liệt Đan cấp Đế
Chương 1431 - Uy lực của Bạo Liệt Đan cấp Đế

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Trên một con đường núi.

Vương Bình An đi đường một mình, đang chuẩn bị tìm kiếm truyền thừa phù hợp với bản thân trong những ngôi mộ phủ kín núi đồi ở đây, nhưng tìm một lúc lâu vẫn không phát hiện được cái gì có giá trị.

Hắn ta không ngừng tiến lên, sương mù xung quanh càng lúc càng dày đặc.

“Sao mà quanh đây toàn là sương mù thế này? Nhưng cũng may, Hỏa Linh Thánh Thể của ta có thể xua tan sương mù, nếu không ngay cả tóc cũng bị sương mù làm ướt.”

Vương Bình An đốt một ngọn lửa đỏ rực, làm cho cơ thể ấm áp, xua tan sương mù trong phạm vi ba thước.

Hắn ta đi giữa núi rừng, giống như một ngọt lửa hình người.

Sau đó, hắn ta rẽ ngoặt một cái, chỉ thấy trong khoảng đất trống phía trước có hơn mười thiên tài trẻ tuổi xa lạ, tất cả đều trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta.

“Sao lại có người sống?”

Thấy những người này, Vương Bình An giật nảy mình, ngọn lửa trên người bốc lên cao một trượng, phát ra âm thanh giống như gào thét.

Còn đám thiên tài đến từ Địa Châu kia, vừa thấy Vương Bình An toàn thân là lửa thì đồng loạt hít sâu một hơi, mặc định hắn ta là “cổ nhân” bỏ ra từ trong phần mộ.

“Xác chết vùng dậy?”

“Người này toàn thân đều là lửa U Minh đỏ rực, chỉ sợ là cổ nhân âm hồn không tan, ý đồ lấy mạng người khác!”

“Sư huynh, huynh đừng có dọa ta!”

Các thiên tài lập tức hít vào một hơi lạnh toát, tất cả đều bị Vương Bình An dọa sợ lui về sau mấy bước.

Ngay sau đó, bầu không khí tĩnh lặng như tờ.

Đôi bên đứng nguyên tại chỗ, đều xem đối phương là cổ nhân từ phần mộ bò ra.

“Các ngươi dọa ta làm cái gì?”

Một lát sau, Vương Bình An lên tiếng trước: “Không đúng! Các ngươi là ai, vì sao lại xuất hiện ở đây?”

Giọng của hắn ta có hơi chói tai.

Khí tức tu vi Phá Hư cảnh sơ kỳ cũng bộc lộ ra, bị các thiên tài đều là Phá Hư cảnh phát hiện.

“Thì ra là Phá Hư cảnh!”

“Có vẻ như còn chưa lên tới Phá Hư tầng thứ ba.”

“Mẹ nhà ngươi! Dám giả thần giả quỷ trước mặt chúng ta, xem chúng ta có đánh ngươi tụt quần hay không!”

“Các sự huynh đệ, xử hắn!”

Các thiên tài bị hù mấy lần liên túc, trong lòng vốn đang ôm một cục tức, bây giờ biết được Vương Bình An là người, hơn nữa tu vi còn thấp hơn bọn họ, trong lòng lập tức không còn sợ hãi.

“Thập tứ sư đệ, Thập ngũ sư đệ, các ngươi lên!”

Người tu hành Phá Hư thất trọng đỉnh phong cầm đầu trầm giọng nói.

“Rõ!”

Hai người tu hành cấp bậc Phá Hư cảnh tứ trọng lập tức xuất kích, khí tức mạnh mẽ bộc phát, đánh về phía Vương Bình An.

“Ta trêu ai chọc ai cơ chứ?”

Vương Bình An co giò lên chạy.

Hắn ta chỉ dùng sức mạnh Hỏa Linh Thánh Thể bao phủ toàn thân rồi đi lại trong núi, vậy cũng bị đánh?

Có vô lý quá không?

Chẳng lẽ, mình gặp vận xui?

Vương Bình An càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, không ngừng chạy như bay về phía xa, tốc độ còn nhanh hơn thỏ.

“Ầm!”

Một đòn của hai vị Phá Hư tứ trọng kia đánh hút, vội vàng đuổi theo.

“Nếu còn đuổi theo ta, ta sẽ không khách khí nữa đâu đấy!” Vương Bình An lớn tiếng cảnh cáo, hai tay mỗi tay cầm một viên Bạo Liệt Đan mà cấp Đế.

Hai thiên tài nhìn nhau, cười ha hả.

“Ôi chao!”

“Chúng ta sợ lắm luôn!”

Bọn họ chẳng những không hề hoảng hốt mà ngược lại còn muốn hành hạ thằng nhãi giả thần giả quỷ này, treo hắn ta lên mà đánh.

Bọn họ tiếp tục đuổi theo, Vương Bình An hừ lạnh một tiếng.

“Hai vị công tử đẹp trai, ta thấy ấn đường các ngươi tỏa sáng, nhất định là long phụng trong loài người, ăn một bữa cơm, uống một miếng nước cũng có thể đột phá cảnh giới, thê thiếp thành đàn, ngày nào cũng gặp may mắn…”

Vương Bình An bắt đầu banh họng ra nguyền rủa.

Hai người kia nghe vậy, cười càng vui vẻ.

“Cho dù ngươi khen chúng ta đến nở hoa chúng ta cũng không thể nào thả ngươi, không tẩn cho ngươi một trận, chúng ta tuyệt đối không dừng tay!”

“Đúng, nhất định phải treo lên mà đánh!”

Bọn họ cười sảng khoái.

Đằng sau cách đó không xa.

Mười mấy thiên tài còn ở lại phát hiện, tầm nhìn xung quanh không được xa, sau phạp vi trăm trượng là hoàn toàn không thấy được gì nữa.

Ngay cả thần thức cũng không tỏa ra được.

“Chỗ này có vẻ quái dị!”

“Bảo bọn họ cẩn thận một chút.”

Đám thiên tài lập tức phát hiện ra bất thường, lập tức cất bước, chuẩn bị đuổi theo hai thiên tài kia, nhắc nhở bọn họ chú ý cẩn thận một chút.

Trong một khu rừng.

Cuối cùng hai người tu hành Phá Hư cảnh tầng thứ tư cũng đuổi kịp Vương Bình An, một trái một phải ép hắn ta tới trước vách núi.

“Sư huynh, mấy thứ ở đây rất kiên cố!”

“Ta cũng phát hiện, cho dù chúng ta toàn lực ra tay cũng không rung chuyển được núi non ở đây, chỉ có thể đánh vỡ một vài tảng đá.”

“Nơi này có gì đó bất thường!”

Hai người trầm giọng trao đổi.

“Các ngươi mới tới đây? Nơi này gọi là Hư Vô giới, được bảo vệ bởi sức mạnh Hư Vô, ngay cả Thánh cảnh cũng không thể gây nên hư hại nào nghiêm trọng.” Vương Bình An cười nói.

“Sau đó thì sao?” Hai người kia cười lạnh, túm lấy cổ áo Vương Bình An, nhấc hắn ta lên: “Nói cho chúng ta biết tình hình cụ thể ở đây, nếu không, ngươi chuẩn bị chịu đựng đi.”

“Trước hết thì hai vị ăn chút đan dược ép…”

Vương Bình An đã nguyền rủa hai người này, khiến bọn họ gặp vận xui, trong lòng không hề hoảng hốt, lấy ra mấy viên Bạo Liệt Đan dâng lên cho bọn họ bằng hai tay.

“Là đan dược cấp Đế!”

Hai người này lập tức buông tay, cầm lấy bảy tám viên Bạo Liệt Đan, phát hiện hương thơm vật này xộc vào mũi, vội vàng đưa tới trước mũi ngửi cẩn thận.

“Đây là thuốc gì… ơ, người đâu?”

Hai người đang muốn hỏi Vương Bình An thì lại phát hiện đối phương đã dùng đan dược đánh lạc hướng chú ý của bọn họ rồi thừa cơ chạy xa.

“Xem chúng ta có…”

Hai người đang chuẩn bị cất đan dược đi rồi đuổi theo trấn áp Vương Bình An một cách triệt để, nhưng đang nói thì đột nhiên im bặt.

Bình Luận (0)
Comment