Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Ầm ầm!”
Bạo Liệt Đan cấp Đế trong tay bọn họ bỗng chốc nổ tung, bộc phát ra lực lượng không thua gì một kích toàn lực của Phá Hư cảnh tầng thứ năm.
Hai người bị nổ trầy da tróc thịt, toàn thân cháy đen, miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất không dậy nổi.
“Ha ha, dám bắt ta, nổ chết các ngươi!”
Vương Bình An quay lại, lấy hết nhẫn trữ vật và linh bảo trên hai người này đi.
“Bọn họ ở đây!”
Đúng lúc này, mười mấy thiên tài còn lại đuổi tới theo tiếng nổ, Vương Bình An bất chấp tất cả, quay đầu bỏ chạy.
Một lát sau.
Mọi người đi tới một khu vực bị nổ tan tác, nhìn hai vị đồng môn nằm ngổn ngang trong phế tích, lập tức hít sâu một hơi.
Áo bào hai người nổ tung, mặt cũng bị nổ đen.
Khí tức yếu ớt, bị thương nặng.
Tóc thì bị đốt trụi.
Miệng còn sùi bọt mép.
Bộ dạng này, muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm.
“Sư đệ, chuyện là như thế nào?” Thanh niên Phá Hư tầng thứ bảy đỉnh phong cầm đầu kinh hãi, vội vàng đút đan dược chữa thương cho bọn họ, đảm bảo thương thế không chuyển biến xấu.
“Sư huynh, chúng ta trúng bẫy rồi!”
“Người này cực kỳ âm hiểm, vậy mà lại bố trí trận pháp trong đan dược, dùng để nổ chúng ta.”
Hai người khóc lóc kể lể.
“Xông lên, bắt hắn lại, chém thành trăm mảnh!”
Mọi người nổi giận, đỡ hai vị sư đệ kia lên, lần theo đường núi quanh co, đuổi theo Vương Bình An.
Cách đó không xa.
Vương Bình An nấp trong bụi cỏ.
Hắn ta nín thở, dập tắt ngọn lửa trên người, gia tăng sương mù quấy nhiễu thần thức của đại lục Hư Vô, cho dù người của Thiên Đế đi ngang qua cũng khó mà phát hiện được hắn.
Không lâu sau.
Đám người đi qua con đường bên cạnh bụi cỏ.
Vương Bình An trốn trong bụi cỏ phát hiện đám người này không thi triển hộ thuẫn, nụ cười trên mặt dần trở nên biến thái.
Hai tay hắn ta nắm đầy Bạo Liệt Đan cấp Đế.
Chờ đám người này đi lên phía trước, hắn ta lập tức nhảy ra khỏi bụi cỏ, ném ra mấy chục viên đan dược, sau đó xoay người bỏ chạy, hắn ta chạy nhanh như thỏ, chỉ để lại vô số tàn ảnh.
“Ầm!”
Sau một khắc, mấy chục viên Bạo Liệt Đan cấp Đế đồng loạt nổ tung, có thể so với mười mấy vị Phá Hư cảnh đồng thời ra chiêu, làn sóng xung kích đáng sợ càn quét xung quanh, mặc dù bị sức mạnh Hư Vô giới áp chế, không cách nào tác động tới phạm vi quá xa, nhưng cũng đủ để nuốt chửng đám người này.
“A!”
Có người bị nổ mất tay mất chân, hộc máu liên tục.
“Cái thằng chó kia, dám trốn trong bụi cỏ đánh lén chúng ta!”
“Ngươi xong rồi!”
Tóc của đám người này đều bị đốt trụi, sắc mặt còn đen hơn nhọ nồi, hùng hùng hổ hổ chỉ vào mặt Vương Bình An đã chạy xa.
“Cho ngươi chết nè!”
Vương Bình An không hề kinh hoảng, cầm một nắm Bạo Liệt Đan cấp Đế tiếp tục ném, giống như một cơn mưa tầm tã.
“Đậu má! Ngươi có độc à!”
Thấy thế, đám thiên tài đến từ Địa Châu hít vào một hơi lạnh, sợ hãi đến độ điên cuồng lùi lại phía sau.
“Lá chắn Phong Hỏa, lên!”
Thời khắc mấu chốt, thanh niên Phá Hư cảnh tầng thứ bảy định phong cầm đầu bấm niệm pháp quyết, gió và lửa nổi lên, hình thành lá chắn, bảo vệ bọn họ.
“Rầm rầm rầm!”
Mấy chục viên Bạo Liệt Đan cấp Đế đồng loạt nổ tung, ập vào lá chắn, chỉ khiến nó bị lõm xuống chứ không vỡ vụn.
“Không hổ là Đại sư huynh, quá mạnh!”
“Đại sư huynh, hôm nay dựa hết cả vào huynh.”
“Đại sư huynh, ta nhất định phải gả muội muội nhà ta cho huynh.”
Mọi người nhao nhao lấy lòng.
Thanh niên được gọi là “Đại sư huynh” lại không hề vui vẻ, bởi vì thiếu niên thần bí kia đã chạy mất hút.
“Bớt nịnh nọt, người chạy đến tận đâu rồi!”
Thanh niên cầm đầu muộn phiền ra mặt.
Bị một thiếu niên Phá Hư cảnh còn chưa tới tầng thứ ba đùa bỡn như khỉ, chuyện này nếu truyền về Địa Châu thì bọn họ còn mặt mũi nào nữa.
Trận này, nhất định phải báo thù.
“Đuổi theo!”
Thanh niên cầm đầu bố trí cho mỗi người một lớp lá chắn Phong Hỏa, tất cả tách ra, tìm kiếm xung quanh.
Vài dặm bên ngoài.
Trên đường núi quanh co uốn lượn.
Vương Bình An vừa chạy băng băng vừa cười gian manh.
“Ha ha, nổ chết các ngươi!”
Hắn ta tâng tốc, không cần thận bị dây leo trên đường vướng chân ngã vào một hẻm nuối bên cạnh đường núi, rơi xuống một khe núi dưới hẻm núi.
“Ầm!”
Vương Bình An vội vàng bò lên bờ, đúng lúc phát hiện một hang động trên vách đá, cửa hang viết một hàng chữ, nhưng vì sương mù quá dày nên không thấy rõ lắm.
“Cơ duyên của ta tới rồi?”
Vương Bình An trừng to mắt.
Lúc ở đại lục Thần Châu, hắn ta thường xuyên nghe các trưởng bối nói các thế giới đều có thể cất giấu cơ duyên. Nhất là tình tiết rơi xuống vách núi như thế này rất dễ dàng phát hiện cơ duyên.
Thế là, Vương Bình An mừng khấp khởi chạy tới, bay lên, tới trước hang động.
“Hỏa Lão Chi Mộ!”
Nhìn chữ viết trên bia mộ, Vương Bình An phát hiện năm ngôi sao bên dưới, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Còn là chiến lực Vương Giả Ngũ Tinh!”
“Ăn đậm rồi, lần này mình ăn đậm rồi!”
Vương Bình An mừng rỡ.
Hắn có Hỏa Linh Thánh Thể thích hợp dùng để luyện đan, không thích hợp chiến đấu, cho dù hắn khai thác tiềm lực thể chất của mình một cách triệt để thì chiến lực cũng chỉ có thể đạt tới Vương Giả Tam Tinh.
Nhưng mà giờ thì khác.
Hắn phát hiện mộ của Hỏa lão!
Mặc dù không biết Hỏa lão là ai, nhưng chiến lực của người này đạt tới Vương Giả Ngũ Tinh, nếu có thể học được toàn bộ bản lĩnh của ông ấy, hắn sẽ trở thành yêu nghiệt trong cấp bậc Vương Giả Ngũ Tinh.
Nghĩ đến đây, Vương Bình An nhịn không được cười to ba tiếng.
Rất nhanh, hắn tiến vào phần mộ.
Sâu trong sơn động, Vương Bình An phát hiện một cỗ quan tài đá, một ông lão đang ngồi bắt chéo chân trên đó, toàn thân bốc lửa hừng hực, nhưng nhiệt độ trong động lại rất thấp, thiếu điều kết băng.
“Ôi trời ơi, xác chết vùng dậy!”
Vương Bình An bị dọa sợ đến độ ngồi bệt xuống đất.
“Ồ… Có người đến!”
Ông lão tóc tai bù xù toàn thân nổi lửa nhìn hắn ta bằng đôi mắt sáng rực, nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn: “Còn là Hỏa Linh Thánh Thể! Trời giúp ta, ngươi, mau quỳ xuống, bái ta làm thầy!”