Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1434 - Chương 1434 - Phần Vật Quyết

Chương 1434 - Phần Vật Quyết
Chương 1434 - Phần Vật Quyết

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Hỏa lão thở dài: “Về lý thuyết là không có cực hạn, có thể liên túc nâng cao thông qua thiêu đốt đồ vật, nhưng ta đốt cả Hỏa Linh Thánh Tông mà chiến lực cũng chỉ tăng lên hai tinh cấp.”

Vương Bình An lại lần nữa giật mình: “Không có cực hạn?”

Hỏa lão gật đầu: “Lý thuyết là thế, nhưng ta cũng không biết rốt cuộc là có cực hạn hay không, dù sao, ngươi đã muốn tu luyện, bây giờ ta sẽ truyền thụ khẩu quyết cho ngươi.

Vương Bình An chần chừ một lúc.

Đốt nhiều đồ đồng nghĩa với cần rất nhiều tiền tài, mà bản thân hắn ta lại là luyện đan sư ưu tú, không thiếu tiền.

Thế là, Vương Bình An gật đầu: “Ta muốn tu luyện!”

“Vậy được, ta truyền khẩu quyết Phần Vật Quyết cho ngươi, tu luyện theo đó là được.” Hỏa lão dùng ngón trỏ tay phải ấn vào giữa trán Vương Bình An.

Một luồng thông tin nhanh chóng truyền qua.

Rất nhanh, Phần Vật Quyết bản đầy đủ được Vương Bình An ghi nhớ, cũng bắt đầu tu hành.

“Đốt đồ mà thôi, đơn giản!”

Vương Bình An vươn tay, thi triển Phần Vật Quyết, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa nóng, đốt cháy linh khí hạ phẩm trên đó, khiến nó không ngừng thu nhỏ, như thể bị Hỏa Linh hấp thu.

“Ồ!”

Vương Bình An phát hiện Hỏa Linh của mình mạnh lên một chút.

"Quả nhiên hữu hiệu!"

Hắn ta reo lên phấn khích.

Hỏa lão ở bên cạnh lại dùng tay che mặt nói: “Ôi! Lại sinh ra một thằng phá của rồi, hy vọng thằng nhóc này đừng có thiêu sạch tông môn nhà hắn!”

Trên mặt đất.

Vương Bình An dời ngọn lửa sáng lòng bàn tay trái, tay phải không ngừng ném linh khí, dược liệu, tảng đá, khúc gỗ,… vào lửa. Bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể đốt thì hắn đều ném vào.

“Mình càng ngày càng mạnh rồi! Phương pháp này còn có thể nâng cao tu vi của mình, sướng quá!”

Vương Bình An mừng rỡ.

Hắn ta phát hiện, sau khi mình hấp thu năng lượng đặc thù, không chỉ Hỏa Linh được tăng cường mà tu vi cũng đang tăng lên.

Hỏa lão sợ hắn ta đốt luôn cả bản thân, vội vàng nói:

“Được rồi, nhóc con, ngươi đã có được Phần Vật Quyết, mau cút đi, cút được bao xa thì cút! Cứ tiếp tục như vậy, ta sợ ngươi đốt luôn cả quan tài của ta mất.”

Vương Bình An vội vàng đứng lên, vái ba vái với Hỏa lão, sau đó chắp tay nói: “Đa tạ Hỏa lão chỉ dạy, sau này người khác hỏi ta sẽ nói ngài là sư phụ của ta, làm ngài rạng danh!”

Dứt lời, Vương Bình An lập tức lao vụt đi.

“Ê, đừng nha!” Hỏa lão cuống lên: “Lỡ thằng nhóc này tới Địa Châu, nói mình là sư phụ của hắn, lỡ bị đời sau kẻ thù cũ của mình truy sát thì sao?”

Nhưng Vương Bình An đã chạy xa, không nghe được lời lão nói.

Thấy thế, Hỏa lão chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.

“Thôi, rời khỏi động phủ này, về sau hắn và ta không còn quan hệ gì nữa, mặc kệ hắn vậy!”

Sau đó.

Hang động trở về vẻ tĩnh lặng vốn có.

Sau khi rời khỏi sơn động của Hỏa lão, Vương Bình An cưỡi mây vượt gió, bay lên trên hẻo nói, đứng trên đường núi quanh co uốn lượn, vừa ném tất thảy những thứ có thể đốt vào trong lửa, vừa ngâm nga một khúc nhạc.

“Đường núi ở đây có mười tám ngã rẻ, sông núi ở đây có chín đoạn nối tiếp, những thứ kia rất tốt, ta đốt hết!”

Vương Bình An hát vui vơ, vui sướng không thôi.

Hắn ta đi tới chỗ của Long Thiên Tinh và Kiều Giai Hi, chuẩn bị nói cho bọn họ biết mình cũng nhặt được cơ duyên.

“Mười tám ngã rẽ?”

“Chờ lát nữa chúng ta sẽ đánh ngươi thành chín đoạn!”

Nhưng không lâu sau, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Ngay sau đó, hơn mười thân ảnh cường đại nhảy ra từ trong bụi cây, vây Vương Bình An vào chính giữa.

“Oắt con, ngươi nhất định phải chết!”

Đám thiên tài từng bị Bạo Liệt Đan cấp Đế đả thương bịt kín mặt, ánh mắt đầy giận dữ.

“Tại sao lại là các ngươi!”

Vương Bình An run rẩy.

Đám người kia mạnh nhất cũng là Phá Hư tầng thứ tư, người mạnh nhất là Phá Hư tầng thứ bảy đỉnh phong, hắn ta căn bản không phải đối thủ của đám người này.

Bây giờ bị vây lại, chắc chắn chỉ có nước bị đánh tới chết.

“Đừng tới gần đây!”

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Vương Bình An vươn hai tay ra, lòng bàn tay có Hỏa Linh nóng cháy bay lên.

“Ta là đệ tử thân truyền của Tông chủ Hỏa Linh Thánh Tông tại Địa Châu, dám chọc ta, coi chừng ta thiêu cả đám các ngươi!”

Vương Bình An không nói mình đến từ Phiêu Miểu tông.

Nói như vậy chẳng phải sẽ rước họa cho tông môn hay sao?

Hắn ta rất thông minh, lựa chọn để Hỏa Linh Thánh Tông đổ vỏ, dù sao thế lực này cũng đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, chỉ mượn cái tên dùng chút thôi cũng không có gì.

Chắc chắn Hỏa lão sẽ không để bụng.

Nghĩ đến đây, Vương Bình An càng yên tâm.

Nghe vậy, mọi người sửng sốt một chút.

“Hỏa Linh Thánh Tông?”

“Địa Châu chúng ta có thế lực này sao?”

“Ta nhớ ra rồi, từng có thế lực này, nhưng đó là thánh địa cổ xưa từ mười vạn năm trước. Hơn nữa ta nghe nói thánh địa kia chỉ tồn tại ba trăm năm, sau đó bị đốt trụi.”

“Như vậy à?”

“Vậy thì không có gì đáng sợ.”

“Chúng ta là đệ tử thân truyền của Phong Hỏa Thánh Tông, còn phải sợ đệ tử của một thánh địa tồi tàn đã biến mất từ mười vạn năm trước sao?”

“Các sư huynh đệ, lên!”

Đám đệ tử Phong Hỏa Thánh Tông lập tức xông lên, còn chưa tới một hiệp đã đánh cho Vương Bình An thổ huyết, ngã nhào ra đất.

Ngay cả Hỏa Linh cũng tắt.

“Ôi!”

Vương Bình An phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt tràn đầy tức giận: “Ta đã làm sai điều gì mà lại đối xử với ta như vậy?”

“Bịch!”

Một người dùng sức đạp mạnh vào lồng ngực Vương Bình An, khiến hắn ta phun máu liên tục, lạnh lùng nói: “Dám hù dọa chúng ta, còn dám nổ chúng ta, hôm nay hành hạ ngươi trước rồi giết ngươi sau!”

“Sư huynh, giết hắn chúng ta có gặp phiền phức gì không?”

“Sợ cái gì, ở Địa Châu, ngoại trừ Nam Thiên Kiếm Tông, còn có thể lực nào mà Phong Hỏa Thánh Tông chúng ta phải sợ sao?”

“Nói cũng đúng!”

Đám người này xông tới, đấm đá cho Vương Bình An một trận, khiến hắn ta mặt mũi bầm dập, toàn thân đều là vết thương, không ngừng thổ huyết, mặt mày tái nhợt.

“Sư huynh, để ta phế hắn!”

Hai vị Phá Hư tầng thứ tư bị Vương Bình An nổ tung bằng đan dược đi tới, lấy ra một thanh thượng kiếm linh bảo thượng phẩm, đâm vào Vương Bình An.

“Đây là các ngươi ép ta đấy!”

Vương Bình An cắn nát một viên linh châu trong miệng.

Bình Luận (0)
Comment