Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Tâm thái của Mặc Oanh vô cùng ổn định.
Chính vì ưu điểm này nên nàng mới thích hợp tu luyện khoái kiếm.
Muốn nhanh thì trước tiên bản thân phải ổn định.
Trong ổn định có tốc độ chính là nói cái này.
“Tiếp theo, tiếp tục tu luyện, cho đến khi luyện chế Đẩu Kiếm Quyết tới độ viên mãn, khi đó, lại tăng thêm số lượng hóa thân kiếm đạo, tiếp cận vô lượng, tăng tốc độ của kiếm.”
Kiếm Nam Nhất tiếp tục hướng dẫn.
“Đồ nhi đã hiểu.” Mặc Oanh gật đầu.
“Tiếp tục luyện đi!” Kiếm Nam Nhất nói.
Mặc Oanh cầm kiếm, đâm từng kiếm này đến kiếm khác, gia tăng tốc độ và kiếm ý khoái kiếm của bản thân.
Kiếm hồn của Kiếm Nam Nhất ngồi khoanh chân trên mặt đất.
Nhìn Mặc Oanh đang nỗ lực khắc khổ, y thỉnh thoảng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
“Mặc dù con bé là nữ, nhưng thật sự rất thích hợp tu luyện khoái kiếm, có lẽ tương lai không lâu, khoái kiếm cực hạn ta sáng tạo ra sẽ xuất hiện trên thế gian một lần nữa, khiến cho người đời phải chấn động.”
Nghĩ đến đây, Kiếm Nam Nhất bỗng nhớ lại lúc trước.
Y đến từ Nam Thiên Kiếm Tông thuộc Địa Châu, mặc dù vạn năm trôi qua, có lẽ trong Nam Thiên Kiếm Tông đã không còn cố nhân nào nữa, nhưng y vẫn không thể quên được những năm tháng sống tại Nam Thiên Kiếm Tông.
Trong ấn tượng.
Những lúc y đang khắc khổ luyện kiếm, trong Nam Thiên Kiếm Tông luôn có một hình bóng tha thướt, thân khoác lụa mỏng, đứng gần nhìn y.
Kiếm Nam Nhất không biết đối phương là ai.
Thậm chí y còn hơi ghét bỏ đối phương.
“Trong lòng không nghĩ tới nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thần!”
Câu nói này luôn là lời răn của Kiếm Nam Nhất, cho nên, trước nay y chưa từng nhìn bóng dáng thướt tha đó với sắc mặt tốt.
Mà đối phương dường như cũng không muốn chủ động nói chuyện với y.
“Đã vạn năm trôi qua, có lẽ nàng ấy cũng chết rồi.”
Kiếm Nam Nhất nói nhỏ.
Trên đời này, không mấy người có thể sống qua vạn năm.
Tuổi thọ của Thiên Đế Phá Hư cảnh đỉnh phong mới có thể đạt tới vạn năm, người tu hành không đạt tới tu vi này rất khó sống lâu như vậy.
Mà nhìn chung, khắp Tam Thiên giới, cường giả cấp Thiên Đế leo lên Lực Lượng Thần Bảng cũng chỉ được ngàn vạn người.
Chia ra từng thế giới, vậy cũng không nhiều lắm.
“Khí tức của bóng dáng thướt tha đó rất yếu, có lẽ chỉ là một nữ đệ tử bình thường trong Nam Thiên Kiếm Tông, không thể đột phá lên cấp Thiên Đế, vạn năm trôi qua, nhất định là đã chết.”
“Hầy!”
“Nếu nàng không chết, thật ra ta cũng muốn nhìn một chút xem nàng là ai, càng phải hỏi xem, vì sao cứ mãi lẳng lặng nhìn ta luyện kiếm.”
“Chẳng lẽ, nàng muốn học khoái kiếm?”
Kiếm Nam Nhất nhìn lên bầu trời, rơi vào trầm tư.
…
Địa Châu, Nam Thiên Kiếm Tông.
Một bóng dáng thướt tha ngồi trên nhánh cây, thân khoác lụa mỏng, bên cạnh là một thanh huyền không cổ kiếm dựng đứng, nơi tiếp giáp giữa thân kiếm và chuôi kiếm có một ký hiệu hình mặt trăng.
Trên ống tay áo nàng còn được thêu hai chữ “Nguyệt Tịch”.
“Mới đó mà, hắn vẫn lạc đã vạn năm.”
“Nếu có thể, trước kia, lúc nhìn lén hắn luyện kiếm, ta nên chủ động tới tìm hắn nói chuyện, chỉ là, thân phận của ta và hắn chênh lệch quá lớn, đã biết trước là không thể nào ở bên nhau.”
Nói đến đây, cô gái nhìn lên bầu trời với vẻ mất mát.
…
Địa Châu, Phong Hỏa Thánh Tông.
“Ta tức chết mất!”
Một bóng người đáng sợ đập nát bàn trà trước mặt, nổi trận lôi đình, căm tức nhìn các Thánh cảnh xung quanh.
“Mau điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai giết Bàng Hồ trưởng lão, Ân Nguyên Văn và các đệ tử chân truyền trọng điểm khác.”
“Tìm được rồi thì, giết không tha!”
Người kia liên tiếp hạ lệnh.
“Vâng, Thánh Hoàng!”
Đám người dưới mặt mày nghiêm trọng, nhao nhao gật đầu, vội vàng rời khỏi Phong Hỏa Thánh Điện, chia nhau đi tới các khu vực lớn trong Địa Châu tiến hành tìm kiếm.
“Thánh Hoàng, chuyện gì mà tức giận như vậy?”
Một người đàn ông mặc áo gấm đi tới, mắt trái có gió, mặt phải có lửa, sau lưng còn có thiên địa dị tượng cường đại phát ra, bên trong có vô số bóng người do Phong Hỏa Chi Lực tạo thành.
Người này, rõ ràng là Thiên Thánh cảnh!
“Phó tông chủ, ngươi xuất quan rồi?” Phong Hỏa Thánh Hoàng nhìn về phía người vừa đến, sắc mặt dịu lại.
Phó Tông chủ Tiết Tiêu gật đầu nói:
“Khởi bẩm Thánh Hoàng, ta vừa mới xuất quan, đã củng cố tu vi Thiên Thánh, có chuyện gì có thể nói với ta.”
“Thái Thượng trưởng lão Bàng Hổ chết rồi.” Phong Hỏa Thánh Hoàng thở dài nói: “Ngoài ra, Ân Nguyên Văn và mười mấy đệ tử chân truyền trọng điểm đều đã chết, khiến Phong Hỏa Thánh Tông chúng ta tổn thất nặng nề.”
Thế hệ trẻ tuổi chính là tương lai của tông môn.
Nhất là đại đệ tử Ân Nguyên Văn, chiến lực cực cao, được Phong Hỏa Thánh Hoàng gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, chuẩn bị bồi dưỡng thành Tông chủ đời sau.
Nhưng ai ngờ, đối phương lại chết sớm như vậy.
“Lẽ nào lại như vậy!” Phó Tông chủ Tiết Tiêu giận dữ phất tay áo: “Thánh Hoàng yên tâm, việc này giao cho ta xử lý.”
Dứt lời, gã rời khỏi Phong Hỏa Thánh Điện.
“Chuyện gì cũng phải cẩn thận.” Phong Hỏa Thánh Hoàng nhắc nhở.
“Đối phương có lẽ là Hiển Thánh, mà ta thì đã đột phá Thiên Thánh, cho dù thực lực của đối thủ cường đại, ta cũng sẽ không sao.” Phó Tông chủ Tiết Tiêu khoát tay áo.
Danh sách một nghìn người đứng đấu Lực Lượng Thần Bảng.
Cộng thêm cường giả ẩn thế các thế giới thì số lượng Thiên Thánh cảnh cũng không vượt quá hai nghìn, theo Tiết Tiêu nghĩ, mình sẽ không có gì nguy hiểm.
Mà trận chiến này, có lẽ có thể trở thành trận đại thắng đầu tiên của gã sau khi trở thành Thiên Thánh, dùng cái này nổi danh khắp Địa Châu, thậm chí là Tam Thiên giới cũng được.
Trong hư không.
Phó Tông chủ Phong Hỏa Thánh Tông – Tiết Tiêu nhanh chóng phi hành.
Gã hỏi thăm các đệ tử và trưởng lão trong tông môn, không lâu sau đã tìm tới dãy núi hoang vu có tồn tại khe hở không gian kia.
“Khe hở không gian! Phái phân thân vào xem.”
Tiết Tiêu khá cẩn thận.
Gã cắt đứt vài sợi tóc, miệng lẩm bẩm gì đó, thiên địa dị tượng Phong Hỏa Chi Lực sau lưng tuôn trào sức mạnh, dung hợp với những sợi tóc này, hóa thành một hóa thân hư ảo.
Nhưng, hóa thân vừa tới gần khe hở không gian thì lập tức vỡ vụn.
“Chuyện gì thế này?”
Tiết Tiêu nhíu mày.
Bỏ chút thời gian nghiên cứu, gã mới biết thế giới đằng sau khe hở không gian rất quỷ dị, nhất định phải dùng chân thân tiến vào mới được.
Bất cứ phân thân nào tới gần cũng sẽ tiêu tan.
“Thú vị đấy!”
Tiết Tiêu truyền tin tức này và tọa độ chỗ này cho Phong Hỏa Thánh Hoàng, sau đó mới tiến vào vết nứt không gian.
Gần rừng Tử Trúc.
Tiết Tiêu xuất hiện từ hư không, xoay người, phát hiện vết nứt không gian đang nhanh chóng khép lại, đã không có cách nào rời đi.
“Thần thức chỉ có thể lan tỏa hơn mười dặm!”
“Hơn nữa, nơi bị sương mù bao phủ, cho dù thần thức có thể quét tới thì cũng vô cùng mơ hồ.”
“Đúng là một nơi quỷ dị.”
Tiết Tiêu quan sát xung quanh, mặt mày nghiêm túc.
Gã ý thức được nơi này rất nguy hiểm, cho dù mình là Thiên Thánh cảnh mới lên thì cũng chưa chắc có thể yên ổn thoát thân.