Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Một lát sau.
Tiết Tiêu phát hiện Diệp Phong ngồi trên tảng đá cùng với ba vị đệ tử, cũng phát hiện bên hông Long Thiên Tinh và Kiều Giai Hi có rất nhiều nhẫn trữ vật.
Trên nhẫn có khắc hai chữ “Phong Hỏa”.
“Là các ngươi giết chết Bàng Hổ trưởng lão và các đệ tử chân truyền trọng điểm của Phong Hỏa Thánh Tông chúng ta?” Tiết Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Phong, trầm giọng chất vấn.
“Phó Tông chủ Phong Hỏa Thánh Tông – Tiết Tiêu, Thiên Thánh cảnh mới lên, cuối cùng cũng có một người có chút thực lực tới đây.” Diệp Phong nhìn về phía Tiết Tiêu, Động Sát Chi Nhãn mở ra, biết được thông tin cơ bản của đối phương.
“Ngươi biết ta?” Tiết Tiêu sầm mặt: “Rốt cuộc các ngươi có lai lịch thế nào?”
Diệp Phong không nói gì mà chỉ kích hoạt Ấn Ký Hư Vô.
Sau một khắc.
Sương mù nhàn nhạt bao phủ bốn phía, nhanh như sấm chớp, Tiết Tiêu còn chưa kịp phản ứng thì đã kinh hãi phát hiện cảnh tượng xung quanh đang biến hóa nhanh chóng, gã lại về tới dãy núi hoang vu tại Địa Châu.
“Ấn Ký Hư Vô khá có ích đấy chứ.”
Diệp Phong thầm nghĩ.
Chỉ cần một ý nghĩ là có thể từ Hư Vô giới đi tới Địa Châu thuộc Tam Thiên giới, nhanh hơn dùng Phá Giới Châu, hơn nữa lại còn chính xác hơn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Mặc dù về tới Địa Châu, nhưng trong lòng Tiết Tiêu lại càng thêm kinh hãi, cảm thấy mình gặp phải một đối thủ khó nhằn.
“Ngươi không xứng được biết.” Diệp Phong lắc đầu: “Bàng Hổ là do ta giết, Ân Nguyên Văn và các đệ tử Phong Hỏa Thánh Tông là do đệ tử của ta giết, như vậy, ngươi muốn thế nào đây?”
“Vì sao?” Tiết Tiêu nghiến răng nghiến lợi: “Chúng có tội gì, sao lại giết chúng?”
“Đệ tử Phong Hỏa Thánh Tông các ngươi muốn giết đệ tử ta, bị đệ tử ta giết ngược lại, đây cũng là ngọn nguồn sự việc, còn lại, ta không muốn nhiều lời.” Diệp Phong chắp hai tay sau lưng, hờ hững nói.
Nếu Ân Như Nguyên không ra tay với Vương Bình An thì sẽ không xảy ra những chuyện sau đó, khiến cho sự việc càng ngày càng phiền phức.
Nhưng, Diệp Phong sợ phiền phức, nhưng không sợ thêm chuyện.
Nếu Phong Hỏa Thánh Tông cứ tiếp tục hùng hùng hổ hổ như vậy, hắn cũng không ngại xóa sổ thánh địa lâu đời này khỏi Địa Châu.
“Mặc kệ nguyên nhân là gì, nợ máu phải trả bằng máu!”
Phó Tông chủ Tiết Tiêu cực kỳ cứng rắn.
Khắp Địa Châu này, Phong Hỏa Thánh Tông cũng là một trong những thánh địa hàng đầu, ngoại trừ Nam Thiên Kiếm Tông, bọn họ chưa từng sợ ai.
Nếu bị người khác biết được lúc đối mặt với những người thần bí này, Phong Hỏa Thánh Tông lại nhượng bộ, ngay cả thù của các đệ tử chân truyền trọng điểm và Thái Thượng trưởng lão cũng không báo.
Thì người đời sẽ nhìn Phong Hỏa Thánh Tông như thế nào?
Đến lúc đó, chỉ sợ cả Phong Hỏa Thánh Tông đều sẽ mất hết thể diện, thậm chí còn chẳng chiêu mộ được đệ tử mới.
"Nợ máu trả bằng máu?"
Diệp Phong nở nụ cười.
Hắn vươn một ngón tay.
“Nếu ngươi có thể tiếp được một cái chỉ tay của ta mà không chết, ta sẽ thả ngươi về Phong Hỏa Thánh Tông mật báo, nếu không thể, hôm nay, ta sẽ tấn công Phong Hỏa Thánh Tông, đòi một lời giải thích hợp lý cho đệ tử của ta.”
“Một cái chỉ tay cũng muốn giết ta?”
Tiết Tiêu trừng mắt, như vừa nghe được trò cười lớn nhất thế gian này, dị tượng Phong Hỏa Chi Lực sau lưng càng trở nên kinh khủng, giống như vô số hung thú đang gầm thét.
“Lĩnh vực Phong Hỏa, Liên Hoàn Kiếm Trận!”
Tiết Tiêu gào lên một tiếng, vận dụng toàn lực dung nhập dị tượng sau lưng lên người mình, lại thi triển thần thông cấp Thánh, hóa thành vô số Phong Hỏa Kiếm Trận tấn công về phía Diệp Phong.
“Một kích toàn lực của Thiên Thánh sơ kỳ?”
Diệp Phong lắc đầu: “Quá yếu, một phần mười sức mạnh của ta là có thể đè bẹp được ngươi.”
Dứt lời, hắn chỉ tay một cái.
Khí Huyết Chi Lực cấp bậc Thiên Thánh đỉnh phong bộc phát từ đầu ngón tay của hắn, ngưng tụ thành một ánh kiếm màu vàng đỏ, những nơi nó đi qua, vô số Phong Hỏa Kiếm Trận tự động tan biến.
Ngay sau đó, ánh kiếm này chém thẳng xuống.
“Không!”
Tiết Tiêu bị một kiếm này chém thành hai nửa, thần hồn suýt nữa tan vỡ, một cánh tay nổ tung giữa không trung, thân thể hiện lên tại một nơi cách xa vài trăm thước, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
“Mạnh quá!”
“Nếu không phải mình hy sinh cánh tay trái để thi triển Thuật Thế Thần thì cho dù không chết, mình cũng sẽ bị thương nặng.”
Tiết Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Gã nhìn ống tay áo bên trái trống trơn, phát hiện toàn bộ cánh tay trái đều đã mất, cần một thời gian dài mới có thể khôi phục.
Mặc dù phải trả cái giá quá đắt, nhưng ít nhất cũng nhặt về được một cái mạng.
“Các ngươi chờ đó cho ta!”
Tiết Tiêu không dám ở lâu, lập tức xé rách hư không, nhoáng cái đã biến mất không chút tăm hơi.
“Chưởng môn, vì sao không thẳng tay giết hắn luôn?”
Vương Bình An thắc mắc.
“Nếu giết luôn thì ai đi mật báo? Chờ tin tức truyền ra, nhất định đồng minh của Phong Hỏa Thánh Tông sẽ xuất hiện, lúc đó giải quyết luôn một thế, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Diệp Phong giải thích.
“Chưởng môn, cao minh!”
Ba đệ tử đồng loạt giơ ngón tay cái.
Chẳng mấy chốc, một tin tức nhanh chóng lan truyền.
Phó Tông chủ Tiết Tiêu của Phong Hỏa Thánh Tông xuất quan, đột phá Thiên Thánh cảnh, nhưng lại đụng phải cường địch tông môn xưa nay chưa từng gặp, bị đứt mất cánh tay trái, chật vật trốn về tông môn cầu cứu.
Tin tức này vừa truyền ra, cả Địa Châu đều chấn động.
“Đệ tử Phong Hỏa Thánh Tông chủ động khiêu khích, ý đồ giết đệ tử của ta, hoàng hôn hôm nay, bản Chưởng môn muốn tấn công Phong Hỏa Thánh Tông, đòi một lời giải thích cho đệ tử.”
Lúc này, một giọng nói vang dội truyền ra, pha lẫn Thế Giới Chi Lực đặc thù, nhanh chóng truyền đi khắp Thần Châu.
“Đánh tới Phong Hỏa Thánh Tông?”
“Ai mà lại to gan như vậy?”
“Ngày thường chỉ có Phong Hỏa Thánh Tông bắt nạt người khác, bây giờ lại bị người ta đánh lên tận sơn môn, đúng là phong thủy luân chuyển.”
“Đi, đi xem một chút!”
“Các ngươi muốn chết hả! Có biết người đứng đằng sau Phong Hỏa Thánh Hoàng – Tông chủ Phong Hỏa Thánh Tông là ai không?”
Mọi người bàn luận sôi nổi.
Có người gan lớn chạy tới Phong Hỏa Thánh Tông, chuẩn bị xem đánh nhau, ghi lại thời khắc lịch sử này.
Có người ở lại chỗ cũ chờ đợi tin tức.