Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Sau khi sử dụng Động Sát Chi Nhãn nhìn thấy thông tin cơ bản của Nam Thiên Thiền Quyền, Diệp Phong hơi nhíu mày nói: “Chắc hẳn vị này chính là Thánh Nữ của Nam Thiên kiếm tông, Nam Thiên Thiền Quyên, hân hạnh.”
Nam Thiên Thiền Quyên hơi nhướng mày: “Diệp chưởng môn biết ta?”
Diệp Phong cười mà không nói.
Nếu như không có Động Sát Chi Nhãn, hắn đúng thật là không biết trên đời còn có người như Nam Thiên Thiền Quyên.
Lúc này, Nguyệt Tịch kiếm thánh nhìn phong thư của Kiếm Nam Nhất, mím môi nhẹ nói: “Thiền Quyên, ban nãy con nói, ý của câu này không phải chỉ hai người không có duyên phận?”
“Đúng vậy!” Nam Thiên Thiền Quyên gật đầu nhẹ: “Nếu không còn có thể có ý gì?”
Nói xong, nàng ta đi tới bên cạnh Nguyệt Tịch kiếm thánh.
Sau khi ánh mắt đặt lên hàng chữ trên thư, Nam Thiên Thiền Quyên trừng mắt, chỉ hàng chữ này, không thể tin nổi: “Đây...... đây không phải nét chữ của Kiếm Thiên Nhất ca ca sao?”
Nguyệt Tịch kiếm thánh kinh ngạc nói: “Con biết Kiếm Nam Nhất?”
Nam Thiên Thiền Quyên gật đầu, nói:
“Vạn năm trước, con còn là một tiểu hài tuổi mấy tuổi, thường một mình chạy lung tung trong tông môn, cho nên nhìn thấy Kiếm Nam Nhất ca ca luyện kiếm. Lúc đó, con không cẩn thận ngã xuống từ vách núi, chính là huynh ấy cứu con.”
“Từ đó về sau, con đã quen huynh ấy.”
“Mặc dù gia gia quản giáo con rất nghiêm, nhưng con vẫn ngẫu nhiên lén chạy ra ngoài, nói chuyện với Kiếm Nam Nhất ca ca.”
“Con phát hiện, huynh ấy căn bản không lạnh lùng.”
“Lúc đó, con có rất nhiều vấn đề không hiểu, đều sẽ đi hỏi huynh ấy, huynh ấy cũng sẽ giải thích từng cái, để con nhận được nhiều lợi ích.”
“Trong đó bao gồm cả câu ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng’ này.”
Nghe đến đây, Diệp Phong và Nguyệt Tịch kiếm thánh nhìn nhau.
Bọn họ đều không biết Kiếm Nam Nhất và Nam Thiên Thiền Quyên còn có quan hệ, trong lòng rất kinh ngạc.
“Kiếm Nam Nhất không phải nói nữ nhân ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của hắn ta sao? Sao lại để ý tới cô nương?” Diệp Phong dò hỏi.
“Kiếm Nam Nhất ca ca quả thật từng nói như vậy, nhưng, lúc đó ta mới mấy tuổi, cũng không phải nữ nhân. Hơn nữa, hồi nhỏ ta rất bướng bỉnh, thường nghịch đất đầy người, huynh ấy sợ là còn chẳng nhận ra ta là nam hay nữ.” Nam Thiên Thiền Quyên nói như vậy.
Nghe xong Diệp Phong giật giật khóe miệng.
Hắn ho khụ khụ nói: “Thì ra là vậy! Bây giờ, thư của Kiếm Nam Nhất ta cũng đưa rồi, cáo từ!”
Nói xong, Diệp Phong xoay người, định rời đi.
“Tiểu hữu, xin dừng bước!”
Lại nghe thấy phía sau vang lên giọng nói khàn khàn già nua, ẩn chứa quy luật kiếm đạo vô cùng vô tận, khiến Diệp Phong có cảm giác hoảng sợ áp lực gấp mười lần so với đối mặt với Minh Vương.
“Nam Thiên kiếm hoàng!”
Diệp Phong hít sâu một hơi, xoay người nhìn lại.
Trên không trung.
Một thân ảnh do vô số kiếm mang chắp vá mà thành lơ lửng ở đó, khuôn mặt mơ hồ, chỉ có hình dáng của con người.
Người này, là hóa thân của Nam Thiên kiếm hoàng.
“Không hổ là người đứng thứ năm trên thần bia sức mạnh, tu vi của Nam Thiên kiếm hoàng sợ là tới mười tầng Bách Kiếp cảnh rồi nhỉ?”
“Có lẽ không chỉ có vậy!”
Diệp Phong hơi nheo mắt, mở Động Sát Chi Nhãn, lại phát hiện không nhìn thấy trình độ cụ thể của hóa thân kiếm ý này, chỉ có bản thể giáng lâm mới có thể nhìn ra.
Nam Thiên kiếm hoàng không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Phong, mà quan sát hắn từ trên xuống dưới, hỏi:
“Ngươi thành chí tôn vô địch rồi?”
Nghe vậy, đồng tử Diệp Phong hơi rụt lại.
Nam Thiên kiếm hoàng lại biết chí tôn vô địch!
Chẳng lẽ, lão cũng đến Hư Vô giới rồi?
“Vô địch chí tôn là gì?”
Nguyệt Tịch kiếm thánh và Nam Thiên Thiền Quyên nhìn nhau, rồi nhìn hóa thân của Nam Thiên kiếm hoàng, trong mắt tràn đầy tò mò.
“Danh hiệu vô địch cùng cảnh giới.” Hóa thân kiếm ý của Nam Thiên kiếm hoàng đích thân giải thích, khiến hai cô gái trợn mắt, lần lượt nhìn Diệp Phong, cảm thấy không thể tin nổi.
Vô địch cùng cảnh giới!
Diệp Phong lợi hại vậy sao?
Ở Địa Châu thậm chí là cả Tam Ngàn giới cũng không có ai dám tự xưng là chí tôn vô địch!
“Chí tôn vô địch là danh hiệu mà Hư Vô Thú tiền bối mới có tư cách sắc phong, hơn nữa, nhất định phải trong tình huống luận bàn cùng cảnh giới, dựa vào sức mạnh cá nhân đánh thắng Hư Vô Thú mới có tư cách được sắc phong.” Hóa thân của Nam Thiên kiếm hoàng tiếp tục giải thích.
Sau đó, lão nhìn Diệp Phong hỏi: “Bổn hoàng nói không sai chứ? Diệp Phong tiểu hữu.”
Diệp Phong gật đầu, nói: “Ta là chí tôn vô địch thứ sáu mươi, Kiếm Nam Nhất đạo hữu là hạng năm mươi chín.”
“Kiếm Nam Nhất cũng là chí tôn vô địch? Nói như vậy, chiến lực của hắn cũng là vô địch cùng cảnh giới?” Nguyệt Tịch kiếm thánh rất chấn động.
“Thật sao?” Nam Thiên Thiền Quyên cũng hỏi.
“Tất nhiên.” Diệp Phong gật đầu: “Mỗi một vị chí tôn vô địch đều là vô địch cùng cảnh giới, ta nói như vầy đi, chiến đấu cùng cấp, có lẽ các ngươi không tiếp được một chiêu của ta.”
“Ta không tin!” Nam Thiên Thiền Quyên đứng ra: “Nghe nói ngươi cũng là Thiên Thánh cảnh, chi bằng chúng ta đấu một trận?”
Diệp Phong lắc đầu, nói: “Ngươi chỉ là Thiên Thánh cảnh sơ kỳ, ta đánh ngươi thì chẳng khác gì ức hiếp tiểu hài tử.”
“Không thể nào!” Nam Thiên Thiền Quyên hừ lạnh, váy dài màu vàng nhạt trên người bay phiêu phiêu theo gió, ba thanh trường kiếm sau lưng tự động ra khỏi vỏ, toàn bộ đều là thiên thánh binh.
Keng!
Ba thanh trường kiếm xuất hiện phía sau Nam Thiên Thiền Quyên, nhanh chóng hóa thành vô số kiếm ảnh, mỗi một thanh kiếm đều chỉ về Diệp Phong.
“Thiền Quyên, không được kích động.”
Hóa thân của Nam Thiên kiếm hoàng chỉ tay, gạt bỏ hết kiếm ảnh ngập trời, ba thành thiên thánh binh run nhẹ, toàn bộ đều quay về vỏ.
“Gia gia, con có yếu như vậy sao?” Nam Thiên Thiền Quyên hừ một tiếng, rất bất mãn.
“Cũng được, để nàng cảm nhận một chút khoảng cách với ta cũng được..... vì để không ức hiếp nàng, ta có thể không dùng sức mạnh thể tu, chỉ dùng tu vi Nhập Thánh đỉnh phong của bản thân là được.”
Diệp Phong bình tĩnh nói.
“Phụt!” Nam Thiên Thiền Quyên cười lên: “Ngươi mới Nhập Thánh cảnh đỉnh phong? Lừa ai chứ!”
Nhưng, ngay sau đó.
Trên người Diệp Phong thật sự phóng xuất ra khí tức Nhập Thánh cảnh đỉnh phong, nhưng rất hùng hậu, khiến người ta có một cảm giác không thể dao động.