Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1453 - Chương 1453 - Bát Trụ Khóa Thiên Trận

Chương 1453 - Bát trụ khóa Thiên trận
Chương 1453 - Bát trụ khóa Thiên trận

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

"Làm sao có thể?"

Diệt Linh THôn Thiên Hổ nói tiếng người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Chỉ là một con Diệt Linh Thôn Thiên Hổ cấp bậc Thiên Thánh đỉnh phong mà cũng muốn giết ta, quá trẻ tuổi!” Diệp Phong giễu cợt.

Hai tay hắn chắp trước ngực, dồn nén khí huyết toàn thân, thi triển Huyết Thứ, đánh cho Diệt Linh Thôn Thiên Hổ thành cái rổ.

“Vạn Giới Quyền!”

“Kiếm Tinh Thần Khí Huyết!”

Diệp Phong không ngừng sử dụng thần thông, chưa tới vài hiệp đã chém Diệt Linh Thôn Thiên Hổ thành mảnh vụn, đồng thời chém ánh kiếm về phía xa, triệt để vỡ vỡ Bát Trụ Tỏa Thiên Trận.

Ở một nơi cực kỳ xa xôi.

Tám vị Thiên Thánh cảnh đứng đằng sau điều khiển trận pháp đồng loạt hộc máu, sắc mặt tái nhợt như tuyết, đây là biểu hiện của việc bị trận pháp phản phệ.

“Diệp Phong đáng chết!”

“Người này quá mạnh.”

“Trong các Thiên Thánh cảnh, hắn vô địch rồi còn gì.”

“Nhất định phải thi triển thủ đoạn của Chí Thánh mới được.”

“Được.”

Tám vị Thiên Thánh thần bí gật đầu, vội vàng uống đan dược để khôi phục thương thế.

“Lần sau? Các ngươi còn có cơ hội sao?”

Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong lại đột nhiên vang lên bên tai tám vị cường giả Thiên Thánh cảnh, khiến bọn họ như rơi xuống vực sâu.

“Không hay!”

“Diệp Phong sao có thể định vị được chúng ta?”

Tám vị Thiên Thánh cảnh này sắc mặt thay đổi.

Bọn họ trốn trong cấm địa thượng cổ nào đó, thiết lập vô số trận pháp, cách biệt thần thức ngoại giới, nhưng cho dù là vậy, Diệp Phong vẫn có thể truyền âm đến, quả thật đáng sợ.

“Nơi các ngươi ở rất thần bí, nhưng, cuối cùng ta cũng sẽ tìm được các ngươi, và..... giết hết!”

Giọng Diệp Phong lại vang lên.

Sau đó, an tĩnh không tiếng động.

Biết được Diệp Phong chỉ phô trương thanh thế, chứ không biết tọa vị cụ thể hiện tại của bọn họ, tám vị Thiên Thánh cảnh thở phào, nhưng vẫn không dám rời khỏi cấm địa thượng cổ này, sợ Diệp Phong đánh tới.

.............

Địa Châu, trong chiến trường hoang vắng.

Diệp Phong thả ngón trỏ tay phải trên mi tâm xuống, kết thúc uy hiếp tám cường giả Thiên Thánh cảnh thần bí.

Hai nơi cách quá xa.

Cho dù là hắn, cũng chỉ có thể thông qua khí tức lưu lại của Diệt Linh Thôn Thiên Hổ xác định tọa độ mơ hồ của tám vị Thiên Thánh đó, nhưng không thể trực tiếp xuyên qua đó, chỉ có thể truyền âm uy hiếp.

Nhưng mà, trong quá trình nói chuyện với đối phương, Diệp Phong nhân cơ hội tìm kiếm sâu hơn, đã có được một phần khí tức của đối phương.

Đợi làm xong chính sự, là có thể triển khai truy sát.

“Tiếp tục gửi tin.”

Diệp Phong xẹt qua bầu trời, bay về hướng Nam Thiên kiếm tông.

Một canh giờ sau.

Diệp Phong dừng lại ở trước một dãy núi dài triền miên không dứt, một khi có ý định lại gần, sẽ bị kiếm mang ngăn cản, với thực lực của hắn có thể dễ dàng phá cấm, nhưng như vậy hiển nhiên rất không lịch sự.

“Nguyệt Tịch kiếm thánh, ta đến rồi!”

Diệp Phong hô lên, giọng nói truyền khắp phạm vi trăm vạn dặm.

Không chỉ tu hành giả của Nam Thiên kiếm tông bị kinh động, nghe cả sinh linh trong vô số thành trì xung quanh cũng nghe thấy tin tức.

“Ai đang tìm Nguyệt Tịch kiếm thánh?”

“Nghe nói Nguyệt Tịch kiếm thánh là đại trưởng lão của Nam Thiên kiếm tông, có tu vi Chí Thánh cảnh, ngoại trừ cùng là Chí Thánh cảnh, ai dám hô to gọi nhỏ như vậy, không cần mạng nữa sao?”

Người của các thành trì nghị luận sôi nổi.

Người dám hô tên húy của Nguyệt Tịch kiếm thánh ở trước mặt mọi người không có nhiều, bọn họ rất muốn biết là ai đến cửa bái phỏng.

“Mời vào!”

Chỗ sâu nhất trong Nam Thiên kiếm tông, trên đỉnh núi cao, có giọng nói lạnh lẽo vang lên, nếu nghe kỹ, hình như còn có thanh rung, giống như cố gắng che giấu cảm xúc kích động trong đó.

Keng!

Vô số kiếm quang màu ánh trắng giao thoa nhau giữa không trung hình thành một luồng kiếm khí đại đạo, từ trên đỉnh núi cao hạ xuống, kéo dài đến trước mặt Diệp Phong.

“Nghi thức hoan nghênh này cũng long trọng lắm.”

Diệp Phong lẩm bẩm, đạp lên kiếm khí đại đạo, trong ánh mắt kinh ngạc của vô số trưởng lão và đệ tử Nam Thiên kiếm tông, bước lên đỉnh núi cao kia.

Một bóng dáng mỹ lệ đang đứng ở đây.

Người này chính là bản tôn của Nguyệt Tịch kiếm thánh.

“Hắn.... hắn đồng ý gặp ta?”

Nguyệt Tịch kiếm thánh vào thẳng vấn đề.

Diệp Phong lắc đầu, lấy ra một phong thư, để lơ lửng trên khoảng không nói: “Hắn nói bản thân đã chết rồi, chỉ còn lại kiếm hồn, ngại gặp cố nhân...... đây là thư của hắn.”

Nguyệt Tịch kiếm thánh buồn bã.

Nàng ta mở phong thư ra, nhìn thấy hàng chữ trên đó.

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng!”

“Đây.... đây có ý gì?”

“Lẽ nào, hắn đang nói bọn ta vô duyên?”

Nguyệt Tịch kiếm thánh thân thể run run, hồn bay phách lạc.

Diệp Phong muốn giải thích, nhưng lại sợ xuyên tạc ý của Kiếm Nam Nhất, chỉ đành không nói gì, lặng lẽ đứng tại chỗ.

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, chỉ hai người nếu có duyên phận, cho dù cách ngàn dặm, cũng có thể gặp mặt, nếu vô duyên thì đứng trước mặt nhau cũng không quen nhau.”

Giọng nữ vang lên.

Diệp Phong và Nguyệt Tịch kiếm thánh nghe tiếng nhìn theo.

Ngoài mười trượng.

Một thiếu nữ mặc váy vàng nhạt, tóc dài vấn lên, lưng đeo ba thanh trường kiếm, lặng lẽ đứng ở đó, dung mạo tuyệt mỹ, dáng người yểu điệu, có lẽ cao đến cằm Diệp Phong.

Dùng một từ để hình dung.

Đó chính là: Loli!

“Thiền Quyên, sao con lại tới đây?” Nguyệt Tịch kiếm thánh nhìn thấy vị thiếu nữ váy vàng, lập tức tò mò.

“Nguyệt Tịch cô cô, con tới thăm người, thuận tiện xem thử vị chưởng giáo Phiêu Miểu tông danh chấn Tam Ngàn giới này.” Thiếu nữ Nam Thiên Thiền Quyên nhìn Diệp Phong, hai mắt trong suốt, như ánh sao lấp lánh.

Diệp Phong nhìn thiếu nữ.

[Tên: Nam Thiên Thiền Quyên]

[Cấp bậc: Thiên Thánh sơ kỳ]

[Tuổi tác: Vạn tuổi]

[Ghi chú: cháu gái của Nam Thiên kiếm hoàng, thiên chất bất phàm, sau khi tấn thăng Thánh cảnh, được phong làm Thánh Nữ Nam Thiên kiếm tông]

Bình Luận (0)
Comment