Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Diệp Phong ngồi bên cạnh mộ của Kiếm Nam Nhất, nói với giọng thấm thía: “Ngươi không hiểu đâu, có đôi khi, hai người yêu nhau không phải vì thân phận của đối phương mà là vì phẩm chất.”
Kiếm Nam Nhất vò đầu hỏi: “Ta có phẩm chất gì?”
Diệp Phong trịnh trọng nói: “Ngươi luyện kiếm khắc khổ, rất nhiều con gái thích kiểu đàn ông khắc khổ, nỗ lực, chuyên tâm, bọn họ cảm thấy kiểu người này rất đáng để gửi gắm.”
Kiếm Nam Nhất bán tín bán nghi: “Thật?”
Diệp Phong gật đầu nói: “Đương nhiên là thật.”
Kiếm Nam Nhất trầm ngâm một lúc, nói: “Diệp Phong đạo hữu, có vẻ ngươi rất có kinh nghiệm về phương diện này, chắc là đã trải qua rất nhiều mối tình nhỉ?”
Diệp Phong: “…”
Kinh nghiệm yêu đương?
Có cái con khỉ ấy!
Nói thật, ta cũng giống ngươi, đều là chó độc thân.
Điều khác biệt duy nhất chính là ngươi là chó độc thân vạn năm, còn ta thì mới chỉ độc thân hai mươi mấy năm.
Nhưng mà, ta hiểu rõ như vậy đương nhiên là vì thường ngày ta ham học hỏi, ngày ngày tiến lên, xem rất nhiều sách tình cảm.
Diệp Phong thầm nghĩ trong lòng.
Trên đây đều là suy nghĩ thầm kín, hắn không đời nào nói ra.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Diệp Phong đưa ngọc bội cho Kiếm Nam Nhất, nói: “Nguyệt Tịch Kiếm Thánh nhờ ta đưa cho ngươi, nàng nói muốn gặp ngươi, không biết ngươi có muốn gặp nàng hay không.”
“Chết cũng chết rồi, không gặp không gặp!”
Kiếm Nam Nhất liên tục khoát tay.
Còn miếng ngọc bội, sau một thoáng chần chừ, y cất nó vào, xem như đã nhận lễ vật của Nguyệt Tịch Kiếm Thánh.
“Thôi được, hôm nay ta sẽ tới Nam Thiên Kiếm Tông, nói ngươi không muốn gặp nàng.” Diệp Phong chỉ có thể nói như vậy.
“Chờ chút!”
Kiếm Nam Nhất cạy mộ, lấy ra một tờ giấy từ trong quan tài, cầm bút lông bắt đầu viết.
Diệp Phong nhìn vào trang giấy.
Chỉ thấy trên đó viết một dòng chữ:
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên kiến diện bất tương phùng.
Viết xong, Kiếm Nam Nhất gấp tờ giấy lại, nhét vào phong thư, đưa cho Diệp Phong: “Đạo hữu, ta không thể rời khỏi phần mộ quá xa, đành nhờ ngươi đưa tin vậy.”
“Yên tâm, ta sẽ đưa tới trong hôm nay.” Diệp Phong gật đầu: “Nhưng mà, ngươi suy nghĩ kỹ rồi sao, không gặp nàng?”
Kiếm Nam Nhất nhìn lại mình.
“Ta chỉ còn lại kiếm hồn, không dám gặp nàng.”
Nghe vậy, Diệp Phong gật đầu, hiểu Kiếm Nam Nhất không muốn Nguyệt Tịch Kiếm Thánh nhìn thấy tỉnh cảnh của mình lúc này.
“Nếu đã như vậy, ta đi một chút rồi về.”
Diệp Phong cầm phong thư, căn dặn Long Thiên Tinh và Kiều Giai Hi vài câu, sau đó dùng sức mạnh của Ấn Ký Hư Vô trở lại Địa Châu.
Nhìn xung quanh.
Nơi này vẫn là dãy núi hoang vu, xung quanh không có người, vắng vẻ trơ trọi, trông rất lạnh lẽo, khe hở không gian thông tới Hư Vô giới đã hoàn toàn biến mất.
“Nam Thiên Kiếm Tông ở… đây!”
Diệp Phong xác định xong phương hướng, sau đó bay đi.
Nhưng, bay chưa được trăm vạn dặm thì chợt có một tấm lưới ánh sáng rộng tới vạn dặm từ trên trời giáng xuống, che kín cả bầu trời.
Trên mặt đất.
Tám cột đá chọc trời đột nhiên mọc lên từ mặt đất, tiếp giáp với lưới ánh sáng, còn có vô số lưới ánh sáng khác mọc ra đan xen, bao phủ toàn bộ khu vực này.
Ngay cả không gian cũng bị giam hãm.
“Khặc khặc khặc!”
Tiếng cười gằn vang lên, truyền vào tai Diệp Phong.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện trên mỗi cột đá đều có một con rối khí thế đáng sợ, đều là cường giả cấp Thiên Thánh hàng thật giá thật, khí tức tương liên.
Điều này chừng tỏ, bốn người bọn họ liên hợp sẽ mang đến một loại uy áp khiến người ta có cảm giác như đang đối mặt với Thiên Thánh đỉnh phong.
“Bát Trụ Tỏa Thiên Trận.”
Diệp Phong cười nhạt, nhìn ra tên của trận pháp này.
“Diệp Phong, nhận ra trận pháp này cũng xem như ngươi có chút kiến thức, chúng t akhoong nhiều lời nữa, lần này vượt giới bày trận giết ngươi chính là để lĩnh thưởng.”
Một người rối trong đó nói.
“Lĩnh thưởng gì?” Diệp Phong kinh ngạc.
“Ngươi giết Phong Hỏa Thánh Hoàng – cháu họ của Thôn Thiên Ma Đế tiền bối, ngài ấy đã hạ một lệnh truy sát vĩnh cửu, giết được ngươi thì sẽ được nhận một món Thánh Binh và vô số thiên tài địa bảo.”
Một người rối khác giải thích.
“Ồ, vậy các ngươi còn nhiều lời làm cái gì, không tranh thủ ra tay giết ta đi?” Diệp Phong nhún vai.
“Ha ha, ngươi thật sự cho rằng chúng ta đang nhiều lời với ngươi? Chúng ta đang kéo dài thời gian để Bát Trụ Tỏa Thiên Trận hấp thu sức mạnh thiên địa quanh đây, sau đó giết ngươi!”
Người rối thứ ba nhe răng cười.
Người rối trên tám trụ đá đều được chế tạo bằng chất liệu đặc thù, có thể so với Thánh Binh, mỗi con rối đều được một vị Thiên Thánh cảnh điều khiển từ xa, kết lại thành trận, có thể giết Thiên Thánh đỉnh phong.
Lúc này, một trận gió lớn bỗng nổi lên.
Vô số Thiên Địa Chi Lực cuốn tới, tăng thêm sức mạnh cho Bát Trụ Tỏa Thiên Trận, ngưng tụ thành một con cổ thú mặt mũi dữ tợn.
Nó cao chừng hai mét, giống như mãnh hổ, sau lưng mọc hai cánh, móng vuốt sắc bén, có thể tùy ý phá mở hư không, đầu của nó rất lớn, miệng đầy răng nhọn đáng sợ.
“Grào!”
Mãnh hổ gào thét, có thể lờ mờ nhìn thấy một vòng xoáy trong miệng nó, giống như có thể hấp thu sinh linh, nuốt chửng sinh mệnh lực và hồn phách của chúng.
“Diệp Phong, đây là Diệt Linh Thôn Thiên Hổ, ngươi chết chắc rồi!”
Tám con rồi nhe nanh cười.
Sau một khắc.
Tất cả bọn chúng đều vỡ vụn thành những đốm sáng, nhập vào người Diệt Linh Thôn Thiên Hổ tăng cường cho nó, khiến người nó mọc đầy gai ngược, hung mãnh dữ tợn.
“Grào!”
Diệt Linh Thôn Thiên Hổ đã đạt tới hình thái mạnh nhất, nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó nhoáng cái lao tới trước người Diệp Phong, đánh văng hắn, khiến cả người hắn nứt ra, máu tươi tung tóe.
“Hzzz!”
Diệt Linh Thôn Thiên Hổ thừa cơ hé miệng, hấp thu lượng lớn sinh mệnh lực từ trên người Diệp Phong.
Nếu là Thiên Thánh bình thường thì đã không chịu nổi từ lâu.
Nhưng Diệp Phong vẫn đứng yên tại chỗ, khí thế không giảm.
"Hấp thu sinh mệnh lực?"
Diệp Phong nở nụ cười, ý niệm của hắn khẽ động, chặn lại sự hấp thu của Diệt Linh Thôn Thiên Hổ, sinh mệnh lực cuộn trào khắp cơ thể, lập tức chữa trị thương thế, quay về trạng thái đỉnh phong.