Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Hư Vô giới.
Một ao cát gần rừng Tử Trúc.
“Xoạt xoạt xoạt!”
Thú Hư Vô đi trong bụi cỏ, dần dần tới gần áo cát, sau đó, nhìn trái nhìn phải, chuẩn bị ngồi xuống.
“Vù!”
Đúng lúc này, Diệp Phong và ba đệ tử hiện lên, đứng trên bãi cỏ gần ao cát, nhìn Hư Vô Thú đang ngồi, sắc mặt dần dần trở nên kỳ quái.
Vương Bình An nhìn theo động tác của Thú Hư Vô, lập tức hiểu ra ý nghĩa của nó, vô thức nói ra:
“Ngươi tới đây đi ị hả?”
Hắn ta vừa dứt lời, Diệp Phong lập tức lấy tay che mặt, Long Thiên Tinh và Kiều Giai Hi cũng cười khổ.
“Xoạt!”
Quả nhiên, một cái móng vuốt lập tức đánh bay Vương Bình An, khiến hắn ta lại bị kẹp giữa hai cây trúc.
“Miêu ca, ta sai rồi, ta sai rồi!”
Vương Bình An khóc hu hu.
Nhưng Thú Hư Vô mặc kệ nó, ngồi giải quyết nỗi buồn trong ao cát, sau đó dùng trang thứ mười của Vô Danh Kiếm Phổ lau sạch sẽ, tiện tay ném tờ giấy này tới một thế giới nào đó trong Tam Thiên giới, được người tu hành “có duyên” nào đó nhặt được.
“Meo!”
Thú Hư Vô bẻ cổ, đi tới Miêu Miêu Các, lúc đi ngang qua Vương Bình An thì tiện thể đặt mông ngồi lên mặt hắn ta mười mấy giây rồi mới rời đi.
“Bình An, ngươi cứ ở đây kiểm điểm đi!”
Diệp Phong lắc đầu, dẫn theo Long Thiên Tinh và Kiều Giai Hi đi tới mộ của Kiếm Nam Nhất ở phía xa.
“Chưởng môn sư thúc, cứu con!”
Vương Bình An một tay túm lấy cây trúc, một tay vươn ra làm đồng tác với lấy, như muốn người khác ra tay cứu lấy mình.
Nhưng ba người Diệp Phong đã đi xa.
“Ộp ộp!”
Lúc này, Tam Túc Kim Thiềm từ xa nhảy tới, đáp lên cành trúc ngay trước mặt Vương Bình An.
“Tiền bối, cứu ta!”
Vương Bình An vội vàng kêu cứu.
“Ộp ộp!”
Tam Túc Kim Thiềm như thể không nghe thấy lời kêu cứu của Vương Bình An, hai mắt trợn ngược một cái, trong mắt chỉ còn lại lòng trắng, sau đó nhảy đi xa.
Giả bộ không thấy!
Thấy thế, Vương Bình An ý thức được Tam Túc Kim Thiềm không muốn cứu mình.
“Vì sao người bị tổn thương luôn là ta!”
Vương Bình An lấy tay che mặt, khóc không ra nước mắt.
Nếu sớm biết sẽ bị Thú Hư Vô đánh vào khe trúc thì lúc nhìn thấy nó, hắn ta nên bịt cái miệng mình lại ngay lập tức.
…
Mộ Kiếm Nam Nhất.
Mặc Oanh khoanh chân ngồi trên mây mù, ngoài thân có sương mù nhàn nhạt nổi lên, hội tụ thành vô số lưỡi kiếm sắc bén giữa không trung.
“Xoạt xoạt xoạt!”
Lúc này, Diệp Phong, Long Thiên Tinh, Kiều Giai Hi đi tới.
“Đạo hữu, ngươi đến rồi.” Kiếm hồn của Kiếm Nam Nhất nhìn thấy Diệp Phong, lập tức nở nụ cười: “Thế nào, muốn so tài?”
Diệp Phong lắc đầu: “Ta nhận lời nhờ của một người, tới tìm ngươi hỏi vài vấn đề.”
Kiếm Nam Nhất sửng sốt.
Nhận lời nhờ của người khác?
Trong ấn tượng của y, y không có bạn, hơn nữa y đã vẫn lạc hơn vạn năm rồi, rốt cuộc Diệp Phong được ai nhờ?
Sau một khắc.
Diệp Phong lấy ngọc bội hình mặt trăng của Nguyệt Tịch Kiếm Thánh ra, hỏi: “Ngươi nhận ra vật này không?”
Kiếm hồn của Kiếm Nam Nhất xem xét viên ngọc bội này, quan sát hồi lâu mới lắc đầu nói: “Không biết.”
Câu trả lời này khiến Diệp Phong sững sờ.
Không biết?
Vậy thì lạ nha.
Dù sao Nguyệt Tịch Kiếm Thánh cũng là Đại trưởng lão của Nam Thiên Kiếm Tông, cường giả Chí Thánh cảnh, sao ngay cả tín vật của nàng mà Kiếm Nam Nhất cũng không nhận ra?
“Diệp Phong đạo hữu, đây là cái gì?” Kiếm Nam Nhất hỏi thăm.
“Đây là tín vật của Nguyệt Tịch Kiếm Thánh – Đại trưởng lão Nam Thiên Kiếm Tông các ngươi, ngươi chưa từng thấy sao?” Diệp Phong rất bất ngờ.
“Hả? Cái này… Đại trưởng lão Nam Thiên Kiếm Tông chúng ta tên là Tịch Nguyệt Kiếm Thánh hả? Ta không có ấn tượng gì!” Vẻ mặt Kiếm Nam Nhất đầy hoang mang.
Diệp Phong suýt nữa gục ngã, hỏi: “Dù gì ngươi cũng là đệ tử của Nam Thiên Kiếm Tông, ngay cả Đại trưởng lão của tông môn là ai mà ngươi cũng không biết?”
“Ta không biết thật!” Kiếm Nam Nhất cười khổ.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiếm Nam Nhất, Diệp Phong cảm thấy bầu không khí lúc này có hơi xấu hổ, trong lòng bất đắc dĩ, đành phải nói ra: “Nguyệt Tịch Kiếm Thánh nói, trước kia nàng từng nhìn ngươi luyện kiếm.”
“Hả?” Kiếm Nam Nhất trợn tròn mắt.
Thấy y có phản ứng, Diệp Phong tiếp tục nói: “Nàng nói, vạn năm trước, nàng thường đứng từ xa nhìn ngươi luyện kiếm, nhưng vì ngại ngùng nên không dám tiến lên bắt chuyện với ngươi.”
Nghe vậy, đầu óc Kiếm Nam Nhất chợt ù lên.
“Nàng… Có phải nàng mặc váy áo trắng như tuyết, trông như thế này?” Kiếm Nam Nhất ngưng tụ ra một bóng hình xinh đẹp thân khoác váy trắng thướt tha, trông không khác Nguyệt Tịch Kiếm Thánh là bao.
“Đúng, chính là nàng.” Diệp Phong gật đầu.
“Thì ra là nàng!”
Kiếm Nam Nhất ngồi xuống phần mộ của mình, trong mắt đầy vẻ khó tin, nhỏ giọng thì thầm: “Thì ra cô gái áo trắng luôn nhìn ta luyện kiếm khi đó là Đại trưởng lão Nguyệt Tịch Kiếm Thánh của Nam Thiên Kiếm Tông chúng ta. Cho nên… Tên của nàng là Nguyệt Tịch?”
“Ừm.” Diệp Phong gật đầu.
Kiếm hồn của Kiếm Nam Nhất ngồi trên mộ, không nói không rằng hồi lâu.
Diệp Phong cũng không lên tiếng.
Hắn nhìn ra được, Kiếm Nam Nhất có tình cảm đặc biệt với cô gái thường xuyên nhìn mình luyện kiếm, nếu không, y sẽ không có biểu cảm như vậy.
“Thì ra người vẫn luôn nhìn ta luyện kiếm là nàng!”
“Nhưng mà sao có thể được chứ?”
“Đường đường là Chí Thánh cảnh, vì sao lại nhìn ta luyện kiếm?”
“Ta không hiểu!”
Kiếm hồn Kiếm Nam Nhất đưa tay ôm lấy đầu, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
“Ban đầu ta tưởng người nhìn ta luyện kiếm là sư muội trong Nam Thiên Kiếm Tông, tu vi không cao, có lẽ ngay cả cấp bậc Thiên Đế Phá Hư cảnh đỉnh phong còn chưa tới.
“Nhưng ai biết nàng lại là Chí Thánh!”
Kiếm Nam Nhất hoài nghi nhân sinh.
“Đúng là đồ trai thẳng thần kinh thô!” Diệp Phong nhìn không nổi nữa, bèn nói: “Rất rõ ràng, Nguyệt Tịch Kiếm Thánh thích ngươi, mếu không thì nàng ăn no rửng mở không có chuyện gì làm ngày ngày đi nhìn ngươi luyện kiếm hả?”
Lời này khiến lòng dạ Kiếm Nam Nhất chấn động.
“Nguyệt Tịch Kiếm Thánh thích ta? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Ta cùng lắm mới chỉ là Nhập Thánh cảnh, mà nàng thì đã là Chí Thánh, thân phận chênh lệch quá lớn, sao lại thích ta?”
“Hơn nữa, ta và nàng chưa từng gặp nhau.”
“Thích ta? Tuyệt đối không thể nào!”
Kiếm Nam Nhất liên tục lắc đầu.