Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1456 - Chương 1456 - Vương Bình An Trầm Mặc Ít Nói

Chương 1456 - Vương Bình An trầm mặc ít nói
Chương 1456 - Vương Bình An trầm mặc ít nói

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Diệp Phong khá hưng phấn.

Nam Thiên Kiếm Hoàng chủ động mời hắn mang theo Nguyệt Tịch Kiếm Thánh cùng Nam Thiên Thiền Quyền tiến vào Hư Vô Giới, đương nhiên cũng sẽ nhận nhân tình của hắn, về sau hắn có thể yên tâm tìm Nam Thiên Kiếm Tông hỗ trợ.

Nam Thiên Kiếm Hoàng nghĩ tới chuyện gì đó, bèn hỏi:

“Diệp Phong tiểu hữu, có thể mang thêm mấy người nữa vào được không? Ta nghĩ mãi, nếu đã lựa chọn công khai sự tồn tại của Hư Vô Giới với nội bộ Nam Thiên Kiếm Tông, thì có thể mang thêm mấy người vào cũng tốt, có thể giúp bọn họ tăng thêm kiến thức.”

Diệp Phong khẽ gật đầu, nói:

“Có thể, nhưng nhiều nhất ta chỉ chờ nửa canh giờ, hết thời gian một cái, ta sẽ quay lại Hư Vô Giới xử lý chuyện khác.”

Hắn vội như vậy là có nguyên nhân.

Thông qua thôi diễn trước đó, Diệp Phong phát hiện, muốn định vị tám vị Thiên Thánh Cảnh đã vượt giới ra tay với mình, thì còn phải quay lại Hư Vô Giới, mượn nhờ Hư Vô ấn ký và một chút sức mạnh của Hư Vô Giới mới được.

Như thế mới có thể định vị được đối phương, rồi vượt giới tới giết!

“Nửa canh giờ là đủ!” Nam Thiên Kiếm Hoàng nhìn Nguyệt Tịch Kiếm Thánh. “Chọn mười người trong tông môn, bất luận thân phận và xuất thân, chỉ cần là những người trung thành với tông môn nhất là được. Cộng thêm các ngươi, tổng cộng mười hai người.”

“Vâng.” Nguyệt Tịch Kiếm Thánh lập tức rời đi.

Lúc này, hóa thân của Nam Thiên Kiếm Hoàng vươn tay, có kiếm mang hội tụ giữa không trung thành một ấn ký hình kiếm màu vàng ánh kim tối.

“Diệp Phong tiểu hữu, đây là tín vật của bổn Hoàng, làm phiền ngươi đưa nó cho Kiếm Nam Nhất, nhìn nó hắn ta sẽ hiểu.” Nam Thiên Kiếm Hoàng đưa vật này ra.

Diệp Phong nhận lấy tín vật, nói: “Ta sẽ đưa tới.”

Nửa canh giờ sau.

Mười người được Nguyệt Tịch Kiếm Thánh mang qua, tu vi có cao có thấp, tuổi tác cũng có khác biệt, vừa thấy hóa thân của Nam Thiên Kiếm Hoàng, cả đám người lập tức quỳ một chân xuống, chắp tay hành lễ.

“Đứng lên đi!”

Nam Thiên Kiếm Hoàng phất phất tay: “Các ngươi đều là người được tông môn tin cậy nhất, hôm nay, theo Diêp Phong tiểu hữu tiến vào Hư Vô Giới, mở ra một thế giới hoàn toàn mới.”

Dứt lời, hóa thân của Nam Thiên Kiếm Hoàng hóa thành quang vũ, nhập vào cơ thể mười vị trưởng lão và đệ tử này.

Một khắc sau.

Những người này cảm thấy toàn thân ấm áp, tu vi phóng đại, căn cơ bản thân càng thêm hùng hậu mà mừng rỡ, càng tán đồng Nam Thiên Kiếm Tông sâu sắc hơn.

“Nam Thiên Kiếm Hoàng thực biết thu nạp lòng người.”

Diệp Phong thầm nghĩ.

Dừng một chút, hắn lại nói với đám người Nguyệt Tịch Kiếm Thánh: “Được rồi, tới Hư Vô Giới đi!”

Dứt lời, hắn kích hoạt Hư Vô ấn ký trong cơ thẻ.

Mười mấy người ở đây nhanh chóng bị mê vụ bao lấy, cũng theo sương mù biến mất mà biến theo.

Gần Tử Trúc Lâm, Hư Vô Giới.

Một đoàn người xuất hiện ở đây.

Diệp Phong dặn dò mấy người Nguyệt Tịch Kiếm Thánh.

“Tiến vào trong Tử Trúc Lâm, vượt qua một tòa kiến trúc hình vòm, đến Miêu Miêu Các bên bờ sông đối diện, là có thể nhìn thấy thú Hư Vô.”

“Nhớ kỹ!”

“Đừng có chê nó xấu, kẻo bị đánh đấy.”

“Còn nữa, Kiếm Nam Nhất không biết các ngươi đến, ta cũng không thể đưa các ngươi đi gặp hắn ta ngay được. Chờ hắn ta thấy được tín vật của Nam Thiên Kiếm Hoàng tiền bối, ta sẽ hỏi hắn ta quyết định có gặp các ngươi không.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều khẽ gật đầu.

Vèo!

Diệp Phong đồng ý rồi biến mất.

“Đi theo ta.”

Nguyệt Tịch Kiếm Thánh vẫy vẫy tay với đám người, dẫn đầu đi trên con đường khảm đá vụn uốn lượn trong rừng trúc.

“Cứu mạng, cứu ta!”

Đi không được bao lâu, đám người nhìn thấy một thiếu niên cõng nồi bị kẹp giữa khe hở hai cây trúc, đối phương đang vung vẩy cánh tay với họ, như đang kêu cứu.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Nguyệt Tịch Kiếm Thánh nhận ra Vương Bình An.

Khi nàng điều động phân thân tới di chỉ của Phong Hỏa Thánh Tông gặp Diệp Phong, thấy được Long Thiên Tinh, Vương Bình An, Kiều Giai Hi, biết bọn họ đều là đệ tử chân truyền của Phiêu Miểu Tông.

“Thì ra là Nguyệt Tịch Kiếm Thánh tiền bối, ta bị kẹt trong cây trúc rồi, cứu ta với!” Vương Bình An như thấy cọng cỏ cứu mạng.

“Lôi y ra.”

Nguyệt Tịch Kiếm Thánh phất phất tay.

Người của Nam Thiên Kiếm Tông nhìn nhau, lập tức tiến lên, nắm lấy Vương Bình An ra sức kéo kéo mà không có tác dụng.

“Oa oa!”

Đúng lúc này, trong rừng vang lên tiếng cóc kêu.

Ngay sau đó.

Một con Tam Túc Kim Thiềm xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

“Tiền bối, cá của ta sao rồi?”

Vương Bình An vội vàng vẫy gọi, hai mắt nóng rực.

Lúc trước y ủy thác Tam Túc Kim Thiềm đem rất nhiêu cá cho Hư Vô thú, mong được đối phương tha thứ, nên lúc này y rất muốn biết Hư Vô thú có đồng ý thả mình ra không.

“Coi như tiểu tử ngươi gặp may.” Tam Túc Kim Thiềm phun ra một hơi thở mát lạnh, hai cây trúc tía lay động, lập tức quẳng Vương Bình An xuống đất, không ít lá rụng bay xào xạc.

“Cuối cùng cũng thoát rồi huhu.”

Vương Bình An hưng phấn nhảy lên, mừng đến phát khóc.

Mấy người Nguyệt Tịch Kiếm Thánh nhìn thấy vậy, ai nấy đều nghi ngờ, không biết rốt cuộc Vương Bình An đã trải qua chuyện gì mà lại bị kẹt trong khe trúc.

“Các ngươi đi theo ta!”

Tam Túc Kim Thiềm nhìn mọi người, vứt lại một câu rồi đi sâu vào trong rừng trúc.

“Các ngươi cũng đến để kiểm tra chiến lực bản thân à? Cái này ta quen rồi! Đi, để ta dẫn đường.” Vương Bình An đi trước.

“Ngươi tên gì?” Nam Thiên Thiền Quyên đi trước sóng vai cùng Vương Bình An.

Tuổi tác hai người chênh lệch rất lớn, nhưng đều không cao, đi đầu lại giống một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

Vương Bình An cõng nồi đen, cười nói: “Ta tên Vương Bình An, là đệ tử đời thứ nhất của Phiếu Miểu Tông ở Thần Châu, ngươi tên là gì?”

“Nam Thiên Thiền Quyên, Thánh nữ Nam Thiên Kiếm Tông.” Nam Thiên Tiền Quyên tự giới thiệu.

“Oa! Ngươi là Thánh Nữ cơ à!” Vương Bình An rất kinh ngạc, trợn tròn hai mắt: “Cho nên, chắc hẳn ngươi có tu vi cấp Thiên Đế ấy nhỉ? Hay là, có phải ngươi đã tiến vào cấp Á Thánh rồi không?”

Nói đến đây, y nhìn Nam Thiên Thiền Quyên từ trên xuống dưới.

“Nam Thiên Thánh Nữ, ta phát hiện dung mạo ngươi cũng không cao, có thể do phát dục không tốt, chứ không phải mới mười tuổi giống ta chứ? Nếu chỉ mười tuổi, ta cảm giác có khả năng ngươi mới chỉ là Thần Nguyên Cảnh.”

“Nhưng ta lai không nhìn thấu được tu vi của ngươi.”

“Xem ra, ngươi làm Thánh Nữ Nam Thiên Kiếm Tông cũng không phí công, chắc hẳn ngươi có mang linh bảo có thể che giấu tu vi.”

“Không thể không nói, Tông môn của các ngươi giàu có thật.”

“…”

Bình Luận (0)
Comment