Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Vương An Bình nói một hồi thao thao bất tuyệt.
Mấy người sau lưng Nguyệt Tịch Kiếm Thánh nghe vậy quay sang nhìn nhau, sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.
Nụ cười cứng ngắc đọng trên mặt Nam Thiên Thiền Quyên.
Ầm!
Nàng nện một quyền vào đúng giữa mặt Vương Bình An, đánh cho y bay vèo ra ngoài, lại kẹt giữa khe hở hai cây trúc.
“Hừ!”
“Bảo ai lớn không nổi thế?”
Nam Thiên Thiền Quyên ưỡn lồng ngực phẳng lỳ, bước nhanh đi trước, theo sát bước chân Tam Túc Kim Thiềm.
Đám người nhìn theo Vương Bình An, giang tay ra với y tỏ thái độ mình cũng chịu thôi.
“Tiểu tử này, miệng thối thật.”
Tam Túc Kim Thiềm cười hắc hắc, tiếp tục đi trước dẫn đường.
Trong khe trúc.
“Ngươi… đúng là lớn không nổi mà!”
Vương Bình An nhìn theo bóng Nam Thiên Thiền Quyên phia xa xa, cảm giác nàng kém các trưởng lão, sư tỷ, sư muội trong tông môn không chỉ một chút đâu.
“Chẳng lẽ, ta nói sai cái gì rồi à?”
Vương Bình An gãi đầu.
Bởi vì lần này cây trúc kẹp y không bị sức mạnh pháp tắc của Hư Vô Giới ước thúc, nên y chỉ cần giãy dụa một chút đã rơi được xuống đất, chạy vội tới Miêu Miêu Các.
…
Tại mộ của Kiếm Nam Nhất.
“Ôi, thật là chán!”
Kiếm Nam Nhất nằm một mình trên mộ phần, một tay chống đầu, nhìn Mặc Oanh luyện kiếm trước mộ.
Keng!
Mặc Oanh vung lên một cái, trường kiếm đi tới đâu, lập tức có vô số kiếm ảnh ẩn hiện, khắp nơi đều là kiếm ý bén nhọn, có thể nhẹ nhàng chém giết người tu hành cùng giai.
“Không tệ không tệ! Chiến lực của ngươi càng ngày càng gần với Vương giả bát tinh rồi!” Kiếm Nam Nhất liên tục gật gù.
“Ta về rồi.”
Có giọng nói ôn hòa vang lên.
Sâu trong màn sương.
Một bóng hình mạnh mẽ rắn rỏi bước tới, dần dần hiển lộ ra hình dáng tài trí bất phàm, chính là Diệp Phong, trên tay hắn cầm một tín vật hình kiếm.
“Đây là!”
Thấy vật này, Kiếm Nam Nhất lập tức đứng dựng dậy.
“Ngươi nhận ra vật này chứ?” Diệp Phong giơ tín vật trong tay lên, nhẹ nhàng đẩy ra, cho nó bay lơ lửng trước mặt Kiếm Nam Nhất.
“Đây là tín vật của tông chủ, đương nhiên ta nhận ra.” Kiếm Nam Nhất gật gật đầu. “Không ngờ năm đó vội vàng từ biệt, y vẫn còn nhớ người chết là ta đây.”
Diệp Phong mỉm cười, nói: “Xem ra ta đoán không sai, nhất định lần trước Nam Thiên Kiếm Hoàng đến Hư Vô Giới đã từng gặp ngươi.”
Kiếm Nam Nhất gật đầu nói.
“Đại khái là mấy năm trước rồi.”
“Khi đó, tông chủ vô tình xâm nhập vào Hư Vô Giới, khảo thí chiến lực, sau đó thì nhìn thấy tên của ta trên bảng Vô Địch Chí Tôn.
“Sau đó, thông qua giao lưu với Tam Túc Kim Thiềm tiền bối mới biết được ta được mai táng ở đây.”
“Ngày ấy chúng ta đã hàn huyên một hồi.”
“Trước khi đi, ta đã đặc biệt dặn dò tông chủ rằng không nên nói tin tức ta ở đây cho người thứ ba.”
Nghe xong, Diệp Phong đã xác định được phỏng đoán của mình, đúng là Nam Thiên Kiếm Hoàng biết Kiếm Nam Nhất ở đây, hai người cũng đã từng giao lưu không ít.
“Diệp Phong đạo hữu, nói lại, có đưa thư của ta tới không?” Kiếm Nam Nhất hỏi thăm.
“Đương nhiên có đưa, không chỉ có Nguyệt Tịch Kiếm Thánh biết ngươi vẫn tồn tại trên đời, Thánh Nữ Nam Thiên Thiền Quyên cũng biết. Mà lúc này, Nam Thiên Kiếm Hoàng đã xuất hiện.”
Diệp Phong không hề giấu diếm.
“Ôi!” Kiếm Nam Nhất nhẹ nhàng thở dài: “Nói thật ra ta cũng không muốn gặp những người khác lắm… Được rồi, xem thử xem tín vật của tông chủ là cái gì.”
Kiếm Nam Nhất xem xét tín vật hình kiếm.
Hắn ta dùng kiếm hồn khẽ chạm vào tín vật, nó liền chậm rãi nứt ra, thành một phong thư.
Sau đó, Kiếm Nam Nhất cẩn thận đọc.
Một lúc lâu sau.
Hắn ta đào mộ của mình lên, ném phong thư vào trong quan tài, một lần nữa lấp lại đất, rồi ngồi trên nấm mồ không nói gì nữa, rõ ràng tâm tình đang cực kỳ phức tạp.
Diệp Phong đi tới, ngồi bên cạnh.
“Xem ra ngươi rất đắn đo nhỉ. Hay là uống một chút đi?” Diệp Phong lấy ra một vò rượu thuốc của Long Nhân tộc, rót một chén cho mình và Kiếm Nam Nhất, rồi nâng chén ra hiệu.
“Ta là người chết, không uống được rượu của trần thế.” Kiếm Nam Nhất lắc lắc đầu, trong lòng rất bất đắc dĩ.
“Ai bảo người chết không uống được rượu? Ngươi chờ một chút, ta biểu diễn cho ngươi xem.” Diệp Phong nhếch miệng cười, đi tới trước mộ phần, tưới chến rượu kia xuống đất. “Người trước làm thế, ta cũng làm vậy.”
Dứt lời, Diệp Phong uống cạn sạch rượu trong chén mình.
Phương thức này thực ra là tế bái.
Mặc dù Diệp Phong cảm thấy khẳng định Kiếm Nam Nhất không thể uống được rượu của trần thế, nhưng thông qua phương thức tế bái này, có thể khiến cho đối phương cảm nhận được tâm ý của mình, thì cũng tương đương với uống rượu.
Thấy thế, Kiếm Nam Nhất sững sờ trên mộ phần.
Một lúc sau.
Hai mắt Kiếm Nam Nhất sáng lấp lánh, tựa hồ như cảm ứng được điều gì đó, vội vàng chỉ vào rượu dưới đất, nói: “Ta quên mất, người chết có thể uống rượu ăn đồ bằng cách này.”
“Ách?” Diệp Phong sửng sốt.
Một khắc sau.
Số rượu đổ dưới mặt đất kia không biến mất.
Nhưng có một sợi khói xanh bay lên từ mặt đất, ngưng tụ giữ không trung thành thể lỏng, được Kiếm Nam Nhất dùng cái chén không vừa rồi hứng lấy, đoạn uống một hơi cạn sạch, khiến cho Diệp Phong bên cạnh ngây cả người.
“Cái này…. Có thể sao?”
Diệp Phong trợn trừng hai mắt, nhìn giọt rượu còn lại trong chén của Kiếm Nam Nhất, mở Động Sát Chi Nhãn.
[Tên: Rượu thuốc của Long Nhân tộc]
[Trạng thái: vật anh linh]
[Ghi chú: Thông qua phương thức hiến tế, tế bái đặc biệt, có thể biến vật phẩm trần thế thành vật anh linh, để cho các anh linh hưởng dụng]
Nhìn thấy những thông tin này, Diệp Phong đường như mở ra một cánh cửa lớn tới thế giới.
“Rượu ngon. Uống ngon thật!” Kiếm Nam Nhất gật gù đắc ý nói: “Diệp Phong đạo hữu, rượu này còn nữa không?”
Diệp Phong hơi sửng sốt, đáp: “A, vẫn còn.”
Dứt lời, hắn nâng cốc đổ xuống đất, thông qua phương thức tế bái, dưới pháp tắc chuyển hóa đặc thù, diễn hóa rượu thành vật anh linh mà Kiếm Nam Nhất có thể hấp thu.
“Dễ uống! Quá dễ uống!” Kiếm Nam Nhất uống một ngụm rượu, tâm tình thoải mái: “Diệp Phong đạo hữu, ta muốn ăn gà nướng”!
“Để ta lấy cho ngươi!” Diệp Phong gật đầu.
Hắn cũng không ngờ có thể dùng cách này để Kiếm Nam Nhất hưởng thụ được đồ vật của trần thế.