Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1458 - Chương 1458 - Vật Anh Linh, Suy Nghĩ Trùng Sinh

Chương 1458 - Vật anh linh, suy nghĩ trùng sinh
Chương 1458 - Vật anh linh, suy nghĩ trùng sinh

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Một lát sau.

Một con gà quay được Diệp Phong bày trước mộ phần Kiếm Nam Nhất.

Nhưng một lúc lâu sau, Kiếm Nam Nhất vẫn không ăn được gà quay, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Diệp Phong.

“Tình huống gì thế này?”

Cả hai người đều không hiểu.

Trên mảnh đất trống trước mộ phần.

Mặc Oanh còn đang hết sức chăm chú luyện kiếm, căn bản không chú ý tới Diệp Phong và Kiếm Nam Nhất đang nghiên cứu cái gì đó.

“Thôi diễn cho ta!”

Diệp Phong khoanh chân ngồi trước mộ phần, sử dụng trí tuệ chi tâm tiến hành thôi diễn, hai mắt tỏa hảo quang sáng chói.

“Ta đã hiểu.!”

“Muốn biến đồ của trần thế thành vật anh linh, có đôi khi còn cần dâng hương… Cũng chính là dùng sức mạnh hương hỏa!”

“Đồ càng nặng, càng cần nhiều hương hỏa.”

“Sức mạnh hương hỏa có thể chuyển hóa từ sức mạnh tín ngưỡng. Ở một mức độ nào đó, hai sức mạnh này là cùng một loại.”

Dứt lời, Diệp Phong dùng một chút sức mạnh tín ngưỡng ngưng tụ thành ba nén hương, đứng trước mộ phần Kiếm Nam Nhất, tự động châm hương, một lát sau, có sức mạnh hương hỏa phiêu nhiên bay lên.

Một khắc sau.

Bên trong con gà kia cũng có sương mù bay ra, ngưng tụ thành một con gà quay giữa không trung, bị Kiêm Nam Nhất quơ tay chộp lấy. Hắn ta bắt đầu há miệng ăn đầy hưng phấn.

“Diệu! Thật kỳ diệu!”

Kiếm Nam Nhất tấm tắc khen.

Trước mộ phần.

Diệp Phong thấy cảnh này, sờ sờ cằm, cảm thấy dường như mình đã mở ra được một cánh cửa mới lạ.

“Xem ra, anh linh cũng có thể thăng tiến.”

Một hồi sau, Diệp Phong mới nhận xét một câu.

Từ phát hiện hôm nay, hắn đã thấy hy vọng, chỉ cần nắm được nguyên lý này, về sau thậm chí hắn còn có thể trao đổi với anh linh, thu được thêm nhiều thứ mà trần thế không có.

Con đường này, tương lai vô cùng bao la!

Không bao lâu sau.

Kiếm Nam Nhất ăn một lần mười mấy con gà quay, hai mươi mấy con vịt nướng, nửa vạc rượu, rồi nằm bẹp trên mộ phần đầy thỏa mãn.

“Diệp Phong đạo hữu, chết ta cũng không quên ân tình của ngươi!”

Kiếm Nam Nhất sờ sờ bụng. “Từ sau khi chết, ta chưa từng được ăn đó, hôm nay ta ăn rất no, cũng rất hưởng thụ, hình như kiếm hồn của ta cũng mạnh hơn một chút.”

“Không cần khách khí.” Diệp Phong cười nói, nhìn về phương xa như thấy được tương lai. “Ngươi nói xem, nếu ta để vô số người ở trần thế tế bái ngươi, đưa tới vô số đồ vật có thể tăng cường cho kiếm hồn của ngươi, một ngày kia, liệu ngươi có thể trùng sinh không?”

Nghe vậy, cổ tay Kiếm Nam Nhất run lên dữ dội.

Trùng sinh!

Trước đây, có nghĩ hắn ta cũng không dám nghĩ.

Kiếm hồn không đủ mạnh, khẳng định là không thể sống lại, mà kiếm hồn của hắn ta lại không thể nào hấp thụ ngoại vật để mạnh hơn, chú định hắn ta không có bất kỳ khả năng trùng sinh nào.

Nhưng bây giờ, tình huống đã khác.

Được sự giúp đỡ của Diệp Phong, hắn ta đã tìm được biện pháp để tăng cường bản thân, chính là: được người khác tế bái, dùng các tế phẩm thu được phát ra một loại năng lượng ẩn tàng nào đó, dùng nó để mạnh lên.

Chờ tới khi hắn ta mạnh tới mức độ nhất đinh, thì rát có khả năng trùng sinh!

“Nếu ta có thể trùng sinh, Diệp Phong đạo hữu, ngươi chính là phụ mẫu tái sinh của ta!”

Kiếm Nam Nhất rất kích động.

Khóe miệng Diệp Phong giật một cái.

Ta coi ngươi làm huynh đệ, ngươi lại muốn làm nhi tử của ta?

Lạ quá nhỉ!

Nhưng Diệp Phong cũng không truy cứu tới cùng việc này, mà nói sang chuyện khác: “Nói lại, tín vật của Nam Thiên Kiếm Hoàng nói gì?”

Kiếm Nam Nhất thở dài một hơi.

“Tông chủ nói, ta không cần phải trẫm luân mãi trong dĩ vãng, có một số việc, khi còn sống không dám đối mặt, chết rồi nên học đối mặt đi.”

Diệp Phong nhướn lông mày: “Xem ra là hắn hy vọng ngươi có thể gặp một cố nhân của Nguyệt Tịch Kiếm Thánh.”

“Đúng vậy.” Kiếm Nam Nhất gật gật đầu.

“Vậy ngươi gặp hay không gặp?” Diệp Phong hỏi.

Kiếm Nam Nhất âm trầm suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới phun ra một chữ.

“Gặp!”

Một chữ “gặp” này có nghĩa Kiếm Nam Nhất đã hoàn toàn tiêu tan, buông bỏ khúc mắc trước kia.

Hắn ta đứng trước mộ phần của mình, nhìn theo hướng Miêu Miêu Các, nói: “Chắc hẳn các nàng đang khảo thí chiến lực. Chờ xong xuôi, nhờ Diệp Phong đạo hữu đưa các nàng tới.”

“Không thành vấn đề.” Diệp Phong gật gật đầu.

Lúc này, Mặc Oanh còn đang luyện kiếm.

Nàng vô cùng khắc khổ, hết sức chăm chú, Diêp Phong và Kiếm Nam Nhất rất vui mừng.

“Được, ta cũng nên xử lý chuyện khác, sắp tới có thể sẽ biến mất một thời gian. Chờ ta trở lại sẽ đưa mấy người của Nguyệt Tịch Kiếm Thánh tới.”

“Làm phiền Diệp Phong đạo hữu.”

Trên đỉnh một ngọn núi cao.

Diệp Phong khoanh chân mở lòng bàn tay. Trên lòng bàn tay xuất hiện khí tức tám vị Thiên Thánh Cảnh đã vượt giới vây giết hắn.

“Thật sự cho rằng trốn ở cái bí cảnh nào đó là ta không tìm được sao?”

Diệp Phong cười lạnh.

Hắn nhắm mắt lại, thôi động Phiếu Miểu Giới và Hư Vô ấn ký trong cơ thể, cũng thôi diễn trí tuệ chi tâm tới mức cao nhất.

Nửa khắc sau.

Diệp Phong cảm ứng được, trước mắt xuất hiện mấy bóng hình mơ hồ, chính là tám vị Thiên Thánh Cảnh đã ra tay với hắn.

Lúc này, bọn họ đang ở trong vũ trụ kia.

Đó là một mảnh tinh hà kéo dài mãi không hết, nhưng trong đó có sinh linh tồn tại, cũng là phế tích.

“Đây không phải Tam Thiên Giới.”

“Nhưng nơi này cách một thế giới đại thiên nào đó của Tam Thiên Giới tương đối gần, có thể dùng thế giới đại thiên này làm đà tìm tới chỗ kia.”

Diêp Phong khẽ nhếch khóe miệng.

Một khắc sau.

Hắn hòa thành một làn sương mù nhàn nhạt, biến mất.

Diệp Phong bất ngờ xuất hiện trong một thế giới đại thiên tên là Thái Hòa Giới, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nơi này là một tòa thành trì cổ xưa.

Cửa ra vào Hư Vô Giới vừa xinh tọa lạc trong một tòa nhà cổ nào đó ở phía đông tòa thành này.

Bốn phía không người.

Cho dù có đi nữa, bọn họ cũng không nhìn thấy Diệp Phong.

“Tám Thiên Thánh Cảnh này đang ở đây!”

Diệp Phong phân biệt phương hướng, bay tới phía đông Thái Hòa Giới, lập tức rời khỏi đây, tiến vào trời sao mênh mông vô ngần, bay một lúc lâu mới tới đích.

Đây là một mảnh ngân hà.

Nhìn khắp nơi đều là phế tích, hiển nhiên trước kia đã trải qua vô số trận chiến đấu kinh khủng.

Mảnh tinh hà này kéo dài hơn trăm triệu năm ánh sáng, cực kỳ dài.

Diệp Phong đảo thần thức qua một lượt, sửng sốt vì không tìm thấy ngôi sao nào có sinh mệnh tồn tại.

Dường như sinh mệnh lực đều biến mất.

Bình Luận (0)
Comment