Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1464 - Chương 1464 - Bạo Phát!

Chương 1464 - Bạo phát!
Chương 1464 - Bạo phát!

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Đi chết cho ta!” Chiến Thần Vạn Tộc giận dữ điên cuồng, song quyền đánh ra, nghiền người kia thành phấn vụn.

“Thu!”

Diệp Phong thừa cơ thi triển Khiêu Dược Chi Bộ đi tới gần đó, hai tay duỗi ra, lòng bàn tay như có vòng xoáy khổng lồ, nuốt chửng Thiên Thánh cảnh vừa nổ tung trời, trấn áp vào trong Phiêu Miểu giới.

“Biết ngay ngươi sẽ hớt tay trên mà, giết!”

Chiến Thần Vạn Tộc thay đổi phương hướng của nắm đấm, lao về phía Diệp Phong.

“Ngươi tưởng ta không biết đoán trước chắc?” Diệp Phong cười nhạt, tung nắm đấm ra, đụng phải một quyền của Chiến Thần Vạn Tộc, mượn lực rút lui.

“Hai tên điên này!”

Mười mấy vị Thiên Thánh cảnh xem mà hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ vất vả lắm mới có được sự giúp đỡ của Chí Thánh cảnh, vốn cho rằng có thể giết được Diệp Phong, ai ngờ đã không làm gì được hắn mà lại còn bị trúng bẫy của hắn, mất đi hai vị Thiên Thánh.

“Giết chúng!”

Các vị Thiên Thánh cảnh nổi cơn thịnh nộ, hít sâu một hơi, đồng loạt bạo phát thủ đoạn Chí Thánh lưu lại.

Một kiếm Pháp tắc Kiếm Đạo sắc bén bay ra.

Người khổng lồ mang theo sức mạnh pháp tắc.

Làn sóng pháp tắc biến thành làn sóng xung kích đáng sợ.

Pháp tắc ngưng tụ thành bảo ấn.

Mấy chục loại pháp tắc chi lực tỏa ra uy áp cường đại, nối liền thành một mảnh, nuốt chửng Diệp Phong và Chiến Thần Vạn Tộc vào bên trong, khiến trung tâm chiến trường bị bao phủ bời một vầng sáng chói lọi.

“A!”

Chiến Thần Vạn Tộc lập tức kêu lên thảm thiết.

Cho dù năng lực phòng ngự của gã cực mạnh, nhưng đối mặt với thủ đoạn mà các Chí Thánh cảnh lưu lại, gã vẫn không cách nào bình yên vô sự.

Còn về Diệp Phong, không thấy hắn ừ hử tiếng nào.

Không ai biết hắn ra sao.

“Nhanh, thi triển lá chắn pháp tắc, triệt để phong tỏa vùng hư không này, đừng để Diệp Phong và tên ngốc kia chạy mất.”

“Ta cũng đang có ý này!”

Các Thiên Thánh lại bấm niệm pháp quyết, bên người có vầng sáng bay lên, nối liền với pháp tắc chi lực trên kia, bao phủ cả chiến trường.

Vạn dặm bên ngoài.

Không ai biết nơi này vừa có một thân ảnh xuất hiện giữa không trung, toàn thân được bao phủ trong đám mây ngũ sắc, tựa như không tồn tại trong thời không này.

Người này, chính là Diệp Phong!

Hắn thi triển Khiêu Dược Chi Bộ, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây.

Còn Chiến Thần Vạn Tộc thì đang bị mấy chục loại thần thông pháp tắc cường đại chế ngự, khả năng cao là không chống đỡ nổi.

“Mau dừng lại!”

“Qua xem hiện trường sao rồi!”

Một vị Thiên Thánh cảnh lên tiếng.

Những người khác lập tức phất tay xua tan ánh sáng và sương mù trong chiến trường, để lộ một thân hình to lớn toàn thân đầy vết thương.

Lúc này, Chiến Thần Vạn Tộc đã bị gọt nửa cái đầu, một cái tay không cánh mà bay, toàn thân cháy khét, phần chân từ hai đầu gối trở xuống đều đã biến mất.

Ngay cả nội tạng cũng bị đánh nổ.

“Vậy rồi mà còn chưa chết?”

“Diệp Phong đâu?”

“Chắc là nổ tan xác không còn miếng thịt vụn luôn rồi.”

Mười mấy vị Thiên Thánh cảnh cười ha hả.

Các đại thế giới.

Các cường giả quan sát trận chiến này, trong mắt đầy vẻ khó tin, Diệp Phong thực lực mạnh mẽ vô song cứ vậy mà chết?

Hư Vô giới.

“Diệp Phong… chết rồi?” Bàn tay đang nắm chặt trường kiếm của Nguyệt Tịch Kiếm Thánh run lên nhè nhẹ, những người khác cũng biến sắc.

Vương Bình An ngồi trên mặt đất, bình tĩnh tự nhiên.

“Chưởng môn có tấm thân bất tử, sao mà chết được? Như thường lệ thì bây giờ người đang nấp trong bóng tối, chuẩn bị đâm sau lưng đám Thiên Thánh cảnh này đấy!”

Trong lòng Vương Bình An nghĩ như vậy.

Phần mộ Kiếm Nam Nhất.

Mặc Oanh đứng trước mộ phần, sắc mặt bình tĩnh.

Kiếm hồn của Kiếm Nam Nhất không nhìn thấy vẻ mặt nàng, tưởng rằng nàng đang bi thường, bèn thở dài nói: “Hầy! Không ngờ, cuối cùng Diệp Phong đạo hữu vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn này!”

“Sư phụ, Chưởng môn nhà ta còn chưa chết đâu!” Lại nghe Mặc Oanh đáp lại với giọng bình thản tự tin.

“Không chết?” Mắt Kiếm Nam Nhất trừng to.

“Cho dù thế giới có diệt vong thì Chưởng môn cũng không chết được, theo sự hiểu biết của con về ngài thì chắc là lúc này ngài đang nấp trong bóng tối chuẩn bị đâm sau lưng đám Thiên Thánh cảnh kia đấy.” Mặc Oanh thản nhiên nói.

“Đây là mấy chục loại công kích của Chí Thánh, vậy mà hắn còn không chết?” Kiếm Nam Nhất càng thêm kinh ngạc.

“Ngài có tấm thân bất tử.” Mặc Oanh nói, giọng điệu bình tĩnh, tràn ngập tự tin.

Trong tinh không.

“Đám Nhân tộc hèn hạ các ngươi, có dám một chọi một hay không?” Chiến Thần Vạn Tộc gầm thét.

Nghe vậy, các Thiên Thánh cảnh đều cười nhạo.

“Đúng là đồ ngốc!”

“Nếu có thể đánh hội đồng thì mắc gì phải một chọi một?”

“Các vị đạo hữu, Diệp Phong đã chết mất xác, tiếp theo, chúng ta giết thằng ngốc này xong là có thể tới Thôn Thiên Ma Tông lĩnh thưởng.”

“Một món Thánh Binh đấy!”

“Chúng ta chia thế nào đây?”

“Đưa cho các tiền bối Chí Thánh sau lưng chúng ta, dùng nó để đổi lấy biện pháp đột phá Chí Thánh, có phải là cách hay nhất sao?”

“Được, quyết định vậy đi.”

Các Thiên Thánh cảnh nhe răng cười, tiếp tục phát động tiến công.

Dao động pháp tắc đáng sợ càn quét khắp chốn, đánh vào người Chiến Thần Vạn Tộc, khiến toàn thân gã nứt ra, thân thể vỡ vụn thành từng khúc, cuối cùng hóa thành vô số mảnh nhỏ lơ lửng giữa hư không.

“Cuối cùng cũng chết rồi!”

“Các vị đạo hữu đừng vội, coi chừng người này có thể sống lại, tiếp tục luyện hóa hắn, cho đến khi không để sót lại dù chỉ một chút cặn giống như Diệp Phong mới được.”

“Được.”

Đám người tiếp tục ra tay, hao hết toàn bộ dư uy của thần thông pháp tắc, cuối cùng cũng luyện hóa Chiến Thần Vạn Tộc thành chút cặn, lơ lửng gữa tinh không như một hành tinh chết.

“Xong rồi.”

Lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc này.

Mười mấy vị Thiên Thánh đột nhiên có cảm giác cột sống lạnh toát, da đầu tê dại, tim đập thình thịch, bèn xoay người xem xét, nhưng lại phát hiện sau lửng chẳng có gì.

“Muộn rồi.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Bình Luận (0)
Comment