Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nghe vậy, mọi người mới hiểu ra.
“Rầm rầm rầm!”
Gà trống chạy băng băng trong rừng rậm, thỉnh thoảng lại vỗ cánh một cái, phi hành ở cự ly gần mặt đất, tốc độ rất nhanh.
Không lâu sau.
Bọn họ đi tới một sơn cốc cực lớn cách bờ biển chừng mười dặm, trong đó có những cây đại thụ cao hàng trăm trượng, linh khí hệ Mộc vô cùng nồng đậm.
Hít vào một hơi, có thể chữa được bách bệnh.
“Nhìn kìa, ở đó có một cây đại thụ bị ngã.”
Thẩm Vũ nhảy xuống, đứng trên thân một cây cổ thụ khổng lồ có đường kính hàng trăm mét, kéo dài mấy ngàn mét.
Cây này đã bị chặt, đổ rạp trên mặt đất.
“Cục cục cục!|
Gà trống dùng mỏ mổ xuống cái cây này, như đang nói gì đó với Thạch Lỗi.
“Thì ra kết tinh nguyên lực hệ Mộc là tâm của cây cổ thụ mười vạn năm này. Vì cổ thụ chết già cho nên kết tinh mới bị gà trống lớn xem là tràng hạt mang đi xâu lại.”
Thạch Lỗi giải thích cho mọi người.
“Cây này là cổ thụ mười vạn năm, thân cây không thể phá hủy, không có thực lực Phá Hư cảnh thì không thể nào đánh gãy, hay là, chúng ta lấy nó về luyện thành linh bảo?”
Hàn Vĩnh Huy đề nghị.
“Được.” Thạch Lỗi gật đầu, thu cây này vào nhẫn trự vật, sau đó, phát hiện chỗ bị cây đè lên rải đầy cát mịn, có rất nhiều vỏ trứng vỡ.
“Đây là vỏ trứng rùa biển!”
Trương Thiên Nguyên nói: “Xem ra, có rùa biển nở ra ở đây, sau đó tiến về vùng biển cách đó không xa.”
"Các ngươi là ai?"
Đúng lúc này, trên mặt biển có một nhóm sinh vật hình người cõng mai rùa đi tới, chân dẫm lên sóng nước, tay cầm gậy gỗ, hỏi nhóm Thạch Lỗi.
Bộ dạng này, giống như thần rùa đi biển bắt hải sản!
“Chúng ta là đệ tử Phiêu Miểu tông, mới vừa tới đây, các ngươi là ai?” Thạch Lỗi hỏi những người kia.
“Chúng ta là tộc Huyền Vũ!”
Sinh vật hình người cõng mai rùa cầm đầu chầm chậm lên tiếng, giọng nói ẩn chứa uy thế lớn lao, là Tứ Chuyển Chuẩn Thánh hàng thật giá thật.
Nghe vậy, cả đám Thạch Lỗi ngây ra như phỗng.
“Tộc Huyền Vũ?”
“Đây là chủng tộc gì?”
Mọi người nhìn nhau, đều nhún vai tỏ vẻ không biết.
“Vậy mà các ngươi lại không biết tộc Huyền Vũ?”
“Đúng là kiến thức nông cạn.”
“Tộc Huyền Vũ là một trong tứ đại chủng tộc viễn cổ, ngang hàng với tộc Long Nhân, Mãnh Hổ và Dực Nhân, uy danh hiển hách. Ấy vậy mà các ngươi lại không biết?” Đám tộc nhân của tộc Huyền Vũ trầm giọng nói.
Lúc này, bọn họ đã tới gần nên mọi người có thể nhìn thấy ngoại hình của tộc nhân tộc Huyền Vũ.
Dáng dấp của bọn họ không cao, mỗi tộc nhân của tộc Huyền Vũ trung bình cao một thước rưỡi, lên tới thước sáu là chẳng khác gì người khổng lồ trong tộc.
Về ngoại hình, bọn họ giống như người đang cõng xác rùa biển vậy.
Nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện, phần mai rùa nối liền với cơ thể của tộc Huyền Vũ, giống như bộ xương ngoài của cơ thể.
Bên cạnh đó, ngoài da của tộc Huyền Vũ còn mọc thêm lớp vảy, thoạt nhìn thì khó mà phá vỡ.
Sau khi nghe tộc Huyền Vũ tự giới thiệu, đám người Thạch Lỗi kinh ngạc không thôi, trăm miệng một lời: “Tộc Long Nhân cũng là một trong tứ đại chủng tộc viễn cổ sao?”
“Sao hả, ngạc nhiên lắm hả?” Lão giả Chuẩn Thánh của tộc Huyền Vũ cất tiếng hỏi.
“Tông môn ta có tộc nhân của tộc Long Nhân.” Thạch Lỗi giải thích, “Mà người ấy là sư đệ của ta.”
“Tộc Nhân Long? Không thể nào! Nhiều năm trước, tộc Long Nhân đã hoàn toàn diệt vong. Ngay cả tộc Dực Nhân lẫn Mãnh Hổ cũng chẳng rõ nơi nào, sao vẫn còn tộc Long Nhân được?” Lão giả trong tộc Huyền Vũ lắc đầu nguầy nguậy.
“Sao lại không chứ? Long sư đệ nhà chúng ta là tộc Long Nhân hàng thật giá thật. Có khi là các ngươi nhớ nhầm rồi, tộc Long Nhân vẫn chưa diệt vong, mà vẫn còn truyền thừa xuống.” Thạch Lỗi giải thích.
Lão giả tộc Huyền Vũ cau mày: “Vậy ngươi nói thử xem, tộc Long Nhân mà ngươi thấy có đặc điểm gì?”
Thạch Lỗi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Long sư đệ nhà chúng ta có hai hình thái, một cái là hình dáng người ở trạng thái bình thường, cái còn lại là hình thái Chân Long.”
“Hình thái Chân Long chia thành hai giai đoạn, giai đoạn đầu là hình thái Hóa Long, giai đoạn sau là hình thái Chân Long.”
“Thế nào, ta nói không sai chứ?”
“Mà Long sư đệ nhà chúng ta là thiên kiêu có thể tiến vào hình thái Chân Long đấy.”
Nói đến đây, Thạch Lỗi im lặng, bởi ánh mắt của tộc nhân tộc Huyền Vũ đều sáng bừng lên.
“Là tộc Long Nhân thật kìa!”
“Nhưng tổ địa của tộc Long Nhân đều bị hủy hết rồi, mà toàn bộ tộc nhân cũng bị nguyền rủa huyết mạch, sao lại sống sót được. Rốt cuộc chuyện này là thế nào”
“Có khi nào là nhiều năm về trước, có đại năng ra tay, bảo vệ truyền thừa của tộc Nhân Long?”
Tộc nhân của tộc Huyền Vũ hai mặt nhìn nhau.
Thậm chí có người còn đưa ra suy đoán.
“Chắc vậy! Chỗ bọn ta ở còn có hơn vạn tộc nhân của tộc Long Nhân đấy!” Thạch Lỗi nói.
“Hơn vạn? Vậy thì không nhiều lắm.” Lão giả trong tộc Huyền Vũ lắc đầu, “Tộc Huyền Vũ ta thống trị toàn bộ sao Hải Dương, tộc nhân không biết bao nhiêu tỷ, so ra vẫn nhiều hơn tộc Nhân Long.”
“Nhiều vậy sao?!” Nhóm bốn người Thạch Lỗi kinh ngạc không thôi.
“Cả sao Hải Dương toàn là các ngươi thật sao? Nhưng sao hồi trước trên Tinh Đồ lại không có ghi chép về tộc Huyền Vũ các ngươi?” Thạch Lôi nhịn không được mà hỏi thăm.
Lão giả của tộc Huyền Vũ nói: “Tộc ta ngày đêm thủ hộ Thiên Tôn Điện, ngủ dưới đáy biển sâu, sao các ngươi biết được?”
“Thiên Tôn Điện!” Mọi người ngạc nhiên từ lần này tới lần khác.
“Các ngươi biết Thiên Tôn Điện?” Lão giả tộc Huyền Vũ cau mày, hỏi Thạch Lỗi.
“Đương nhiên biết rồi, Thiên Tôn là cường giả chí cường cảnh giới Thiên Đạo, sao lại không biết cho được? Bọn ta hơi tò mò, Thiên Tôn Điện mà các ngươi nói, có phải là Thiên Tôn tự sáng tạo ra không?” Thạch Lỗi nổi lòng tò mò, vội hỏi.
Lão giả tộc Huyền Vũ lắc đầu, nói: “Bọn ta chỉ biết thứ đó gọi là Thiên Tôn Điện, còn ai chế tạo thì hiện tại vẫn không ai biết. Về phần tộc Huyền Vũ bọn ta, chính là người thủ hộ của Thánh Tôn Điện.”
Thạch Lỗi truy vấn: “Có thể dẫn bọn ta tới nhìn qua không?”
“Được.” Lão giả tộc Huyền Vũ gật đầu.