Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Soạt!
Đoàn người hướng xuống biển sâu hơn ba ngàn trượng, băng qua hang động, lại lặn xuống một hồi lâu mới nhìn thấy một thế giới sáng rực trước mắt, cứ như tiến vào thế giới nằm trong vỏ trái đất.
Bên dưới là một nội thế giới rộng bạt ngàn.
Mà nước ở nơi này lại chảy ngược, phun thẳng lên trời, tạo thành những thác nước ngược, nom kỳ diệu khôn tả.
Nơi được những thác nước ngược này vờn quanh là một tòa cung điện trang nghiêm rộng rãi dựng sừng sững, trên hoành phi khắc ba chữ Thiên Tôn Điện, rồng bay phượng múa, trông cực kỳ phong cách.
“Đây là Thiên Tôn Điện.” Lão giả tộc Huyền Vũ chỉ về phía cung điện.
“Bọn ta vào có được không?” Hàn Vĩnh Huy xoa tay liên tục, kích động không thôi.
“Muốn tiến vào Thiên Tôn Điện phải trải qua ba cửa ải. Sau khi thông qua các cửa ải là vào được.” Lão giả tộc Huyền Vũ nói.
“Xem ra, đây là khảo hạch.” Thạch Lỗi lên tiếng.
“Đại sư huynh, chúng ta có nên vào thử một phen không? Lỡ như thông qua khảo hạch, liền vào được Thiên Tôn Điện rồi, chưa biết chừng còn có cơ hội nhận được truyền thừa cường đại.” Hàn Vĩnh Huy cười nói.
“Đúng đó, ta cũng muốn thử.” Thẩm Vũ cũng đồng tình.
“Ta có thánh thể Thiên Cung, thứ thiếu là lịch luyện và khổ tu, nhưng mà có thể vào quan sát Thiên Tôn Điện cũng tốt.” Trương Thiên Nguyên cũng muốn vào bên trong xem thử thế nào.
“Khảo hạch không hề dễ, khó nhất còn kéo dài cả tháng, các ngươi thật sự muốn tham gia khảo hạch sao?” Lão giả tộc Huyền Vũ nghiêm túc hỏi.
Là người thủ hộ của Thiên Tôn Điện, đương nhiên lão biết ba cửa ải kia khó đến nhường nào.
Chỉ sơ sẩy một chút là tẩu hỏa nhập ma như chơi.
“Chắc chắc!” Bốn người Thạch Lỗi trăm miệng một lời.
“Vậy theo ta đi!”
Lão giả tộc Huyền Vũ dẫn bốn người tới một tế đàn cổ màu đen ở gần Thiên Tôn Điện, chỉ vào mười mấy cột đá nhô lên ở bên trên rồi nói: “Mỗi cột đá là một vị trí.”
“Các ngươi ngồi khoanh chân trên cột đá, dùng thể xác và tinh thần cảm nhận không gian xung quanh là có thể tiến hành khảo hạch.”
“Tổng cộng khảo hạch có ba cửa ải.”
“Ải thứ nhất là Tâm Ma Quan. Các ngươi phải chống lại tâm ma, chỉ khi chiến thắng tâm ma của bản thân mới có thể phá quan.”
“Ải thứ hai là Minh Trí. Đây là một cửa ải rất kỳ lạ, có thể khiến các ngươi lâm vào tình cảnh mờ mịt luống cuống. Muốn phá quan, nhất định phải xác định con đường mà bản thân muốn đi, mới vượt qua được mê mang.”
“Ải thứ ba là Hóa Phàm Trăm Năm.”
“Đây là cửa ải khó khăn nhất.”
“Ý thức của các ngươi sẽ tiến vào một thế giới, lấy thân phận của phàm nhân để cảm nhận cuộc sống đời thường. Nghe đồn phải cảm thụ trăm năm mới hoàn thành.”
“Còn cuối cùng có thông quan được hay không thì không ai biết.”
Nghe vậy, đám người Thạch Lỗi mơ hồ không rõ.
“Tiền bối, ngài là người thủ hộ của Thiên Tôn Điện, vậy mà lại không biết rõ cách thông quan?” Thạch Lỗi kìm lòng không đặng mà hỏi.
“Chưa một ai vượt qua cửa ải cuối cùng, nên các ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn. Nhưng dù chỉ thông qua hai cửa ải trước cũng đủ giúp các ngươi diệt trừ tâm ma, hiểu rõ con đường mà bản thân muốn đi, coi như là cơ duyên không tệ rồi.” Lão giả tộc Huyền Vũ nói.
“Cũng đúng!”
Bốn đệ tử đạp mạnh chân nhảy lên các trụ đá khác nhau, ngồi xếp bằng, tâm thần đắm chìm bên trong.
Một lúc sau, một luồng sáng bao trùm lên cả bốn người, giống như hộ thuẫn, dù Chí Thánh xuất thủ cũng không thể nào phá vỡ lớp hộ thuẫn này, cực kỳ kiên cố.
Trong cơn mơ màng, Thạch Lỗi phát hiện bản thân đã quay lại hồi còn bé, đang ngồi trên đỉnh Phiêu Miểu Phong, nhìn bóng người già nua ở đằng xa.
Thạch Lỗi bỗng nhiên kích động.
“Sư....... sư tôn!”
Thạch Lỗi nhìn bóng lưng nọ chăm chăm, hào hứng tột độ, tính nhào tới ngay tắp lự.
“Không phải, đây là giả!” Thạch Lỗi vừa định nâng bước chân liền cứng người, “Sư tôn đã vẫn lạc, sư tôn này là tâm ma!”
Giọng điệu của hắn cực kỳ kiên định.
Đúng lúc này, bóng người già nua kia từ từ quay lại, lộ ra gương mặt hiền từ.
“Thạch Lỗi, là sư tôn đây!”
Lão chưởng môn của Phiêu Miểu Phái cong miệng cười lên, khiến Thạch Lỗi như thể bị điện giật.
“Không, ngươi là tâm ma!”
Hắn nói một cách chắc chắn, sau đó nhắm mắt lại.
............
Thần Châu, Phiêu Miểu Tông.
Diệp Phong mở mặt, nhìn về Bắc Vực của Tinh Không, cảm nhận được một luồng khí tức cổ quái.
“Thứ gì vậy?” Diệp Phong lẩm bẩm, xé rách hư không rời đi.
Bên ngoài sao Hải Dương, Diệp Phong đột ngột xuất hiện, đứng nhìn biển xanh thăm thẳm, ánh mắt dừng lại tại biên giới của một hải đảo nào đó.
“Hóa ra là ở đây!”
Thân thể Diệp Phong lóe lên, tiến vào thông đạo dưới biển, nhanh chóng tiếp cận Thiên Tôn Điện tại thế giới trong vỏ địa cầu.
“Thiên Tôn Điện!”
Nhìn tòa cung điện khí thế trước mặt, Diệp Phong kinh ngạc không thôi. Khi ánh mắt quét qua đám người Thạch Lỗi ngồi trên cột đá màu đen, Diệp Phong dùng thần thức quét qua, liền biết những gì bọn họ đã trải qua.
“Tộc Huyền Vũ, tứ đại cổ tộc, ba cửa ải!”
“Hóa ra, bọn họ muốn bút Mã Lương tiến hành lột xác và thăng cấp nên mới tới được sao Hải Dương.”
“Vốn dĩ tộc Huyên Vũ đang ngủ say, nhưng lại bị bút Mã Lương độ kiếp đánh thức.”
“Thế thì, đây cũng là duyên phận rồi?”
Diệp Phong quan sát xung quanh, thì thầm.
Sự xuất hiện của hắn liền khiến lão giả tộc Huyền Vũ chú ý, dẫn theo một nhóm tộc nhân bay tới.
“Các hạ là?”
Lão giả tộc Huyền Vũ nhìn Diệp Phong, đôi con ngươi lộ vẻ ngạc nhiên, vì lão phát hiện bản thân không nhìn thấu đối phương.
“Chưởng môn Phiêu Miểu Tông, Diệp Phong.” Diệp phong chỉ về nhóm Thạch Lỗi rồi nói, “Bọn họ là đệ tử trong tông môn, không ngờ lại tới nơi này.”
“Hóa ra các hạ là chưởng môn Phiêu Miểu Tông!” Lão giả tộc Huyền Vũ biến sắc, “Ta là trưởng lão tộc Huyền Vũ.”
Tộc Huyền Vũ không giống những tộc khác, cả tộc chỉ có một trưởng lão duy nhất, kiêm chức Đại trưởng lão lẫn người đứng đầu.
Ngoại trừ trưởng lão, những sinh linh còn lại của tộc Huyền Vũ đều là tộc nhân.
Nếu có mệnh lệnh, toàn bộ tộc nhân phải nghe theo trưởng lão.