Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Khặc khặc khặc! Không sai, ta chính là tâm ma, còn là tâm ma của nhà ngươi!” Lão chưởng môn nhe răng cười.
Ngay lúc nãy, Thạch Lỗi phát hiện lão chưởng môn trước mặt này là do tâm ma biến thành, nên hắn nhắm chặt hai mắt, mặc niệm: “Đây là tâm ma, không phải thật”.
Vốn dĩ lúc đầu, Thạch Lỗi cho rằng hắn vẫn có thể tự vệ được.
Nhưng chẳng mấy chốc, Thạch Lỗi cảm thấy phần ngực mình lạnh cóng.
Hắn cúi đầu nhìn, mới biết bản thân đã bị móng vuốt sắc bén của tâm ma đâm xuyên ngực.
Từ lúc đó, Thạch Lỗi mới ngộ ra chỗ lợi hại của tâm ma.
“Ngu xuẩn, đã biết ta là tâm ma, còn không xuất thủ phòng ngự. Quả là ngu đần, chán sống!” Tâm ma giễu cợt.
Trên gương mặt già nua của nó, vẻ dữ tợn và khinh miệt hiện rõ mồn một.
Nghe vậy, Thạch Lỗi nghẹn đỏ mặt.
Trong thế giới của tâm ma, hắn phát hiện bản thân hoàn toàn không có tu vi, nhưng tâm ma lại có thực lực cường đại, vốn dĩ hắn hiện giờ không đối phó nổi.
“Không được!”
“Mình không thể thất bại!”
Hơi thở của Thạch Lỗi dần trở nên bất ổn, cảm nhận sự sống của bản thân dần hao mòn. Nếu cứ như vậy, hắn chỉ còn nước bỏ mạng ở nơi này, coi như thất bại.
“Khặc khặc khặc! Ngươi nhất định phải chết!”
Tâm ma dùng tay còn lại túm cổ Thạch Lỗi, muốn cắn xé, thôn phệ đối phương.
Nhìn lão chưởng môn do tâm ma biến thành, ánh mắt của Thạch Lỗi rơi trên gương mặt già nua thân thuộc, lòng thống khổ tột cùng.
“Ta được một tay lão chưởng môn nuôi khôn lớn.”
“Mặc dù ta không thông minh cho lắm, nhưng ta hiểu đạo lý có ơn tất báo, cho nên cứ mãi chờ tại Phiêu Miểu Tông, coi lão chưởng môn là người thân duy nhất trên đời này, chiếu cố cơm nước, sinh hoạt hàng ngày cho ngài ấy.”
“Lão chưởng môn rất hiền lành, là một người thiện lương.”
“Mà ngươi, lại là một ác ma dữ tợn, vốn không thể nào so sánh với lão chưởng môn nhà chúng ta!”
“Ngươi, cùng lắm cũng chỉ là một huyễn ảnh!”
“Cũng vì lão chưởng môn đã quy tiên, nên ta không cam lòng, hận lúc ngài ấy còn trên thế gian này, không hiếu kính ngài ấy, cho nên mới để ngươi thừa cơ túm lấy yếu điểm này, lẻn vào hóa thành tâm ma!”
Khi hắn nói ra những lời này, toàn bộ thế giới ý thức chợt rung chuyển, mà tâm ma cũng không ngoại lệ.
Trong khi đó, khí tức trên người Thạch Lỗi dần cường đại trở lại, từ người bình thường bước vào vị trí dành cho các cường giả tu hành.
“Sao có thể?” Tâm ma sợ khiếp vía.
Thạch Lỗi hít một hơi thật sâu, nhìn về phía tâm ma với ánh mắt kiên định: “Người chết không thể quay trở lại!”
“Sau khi lão chưởng môn qua đời, trông ta có vẻ bình tĩnh, chẳng khác biệt lúc trước là bao, nhưng từ đầu tới cuối, ta vẫn không cam lòng.”
“Tận đến khi chưởng môn sư thúc xuất hiện, sự lạc quan, luôn hướng về phía trước, sự quan tâm chăm sóc cũng như phẩm chất tốt đẹp của ngài ấy lan tỏa sang ta, để ta hiểu rõ, chỉ cần còn sống, thì phải sống một cuộc sống vui vẻ, luôn hướng về tương lai.”
“Sống thật tốt, quý trọng người trước mắt. Khi người ta còn sống thì đối tốt với người ta, chứ không phải đến lúc họ chết rồi mới thấy hối hận.”
“Mặc dù chưởng môn đã vẫn lạc.”
“Nhưng ngài ấy vẫn sống mãi trong lòng ta, mãi là hình tượng rực rỡ hồi trước.”
“Về phía ngươi, tâm ma, ngươi đi chết đi!”
Nói đến đây, ngữ điệu của Thạch Lỗi trở nên kiên định, khí tức trên người cũng dần cường đại.
Xoẹt!
Hắn né khỏi móng vuốt sắc ngọt của tâm ma, nện nát đầu của nó, tiêu diệt đối phương, khiến nó hóa thành luồng sương mù lãng đãng ở đằng xa rồi tan biến khi gặp phải ánh nắng.
Trong cơn mơ màng, Thạch Lỗi như thấy một bóng hình già nua đứng giữa không trung, nở nụ cười hiền hậu với bản thân, khiến Thạch Lỗi như trở về hồi bé thơ.
Khi nhìn thấy bóng hình ấy, Thạch Lỗi cũng mỉm cười.
Nụ cười của hắn rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, như tiêu tan và giải thoát, trong mắt còn lóe lên ánh nước.
“Lão chưởng môn, con sẽ sống thật tốt!” Thạch Lỗi hô to với bóng người kia.
Loạt soạt!
Một lúc sau, cảnh tượng xung quanh biến mất, vô vàn mảnh nhỏ biến thành một vùng hỗn độn.
Thạch Lỗi phát hiện ý thức của bản thân đang đứng giữa khoảng hỗn độn này.
“Đây là cửa thứ hai!” Thạch Lỗi lẩm bẩm.
Lúc này, một loại xúc cảm kỳ lạ xuất hiện trong đầu hắn, khiến hắn cảm thấy mờ mịt giữa cuộc đời, hoàn toàn không có mục tiêu.
Cả thế giới chìm trong hỗn độn, không có bất kỳ một trật tự nào.
Đây là nội dung khảo nghiệm của cửa ải thứ ai, Minh Trí. Phải xác định được con đường mà bản thân muốn đi mới có thể vượt ải.
“Tương lai...........”
“Rốt cuộc mình muốn đi thế nào đây?”
...........
Trong không gian của ý thức, Thẩm Vũ bị vô vàn luồng khói đen bao phủ, cơ thể bị cắn xé, để lại những vết thương khủng khiếp.
“A!” Hắn kêu gào thảm thiết.
Thẩm Vũ tới từ thành Trung Nguyên, căn cốt không mạnh, nhưng lại có thiên phú về trận pháp, mà bản thân hắn cũng rất thích trận pháp.
Sở dĩ như vậy là bởi một sự kiện hồi bé.
Lúc ấy, hắn ra ngoài lịch luyện cùng một trưởng bối là trận pháp sư, nhưng lại gặp phải hiểm nguy, được tận mắt chứng kiến vị trưởng bối này dùng trận pháp bảo vệ mình.
Nhưng đến cuối, vị trưởng bối này lại kiệt sức mà chết.
Chuyện này cũng trở thành tâm ma của hắn.
“Ta học trận pháp là vì lòng hổ thẹn. Nếu lúc ấy khả năng sử dụng trận pháp của ta cao, ngài ấy sẽ không phải bỏ mạng. Tất cả đều tại sự yếu đuối của ta mà thành!”
Thẩm Vũ bị phù văn trong trận pháp hóa thành tâm ma cắn xe, toàn thân đau như cắt da cắt thịt, nhưng ánh mắt dần trở nên kiên định.
Chẳng mấy chốc, khi ý chí của Thẩm Vũ chiếm thượng phong, tâm ma dần nhạt đi, cuối cùng biến mất.
“Mình.......... Mình vượt qua ải thứ nhất rồi?” Thẩm Vũ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
............