Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trong một không gian ý thức khác, Hàn Vĩnh Huy quỳ trên mặt đất, máu me khắp người, đôi con ngươi đỏ ngầu.
Xung quanh hắn là Mặc Oanh, Hoắc Vân Kiệt, Long Thiên Tinh, Kiều Giai Hi và các đệ tử đời đầu có sức mạnh cường đại.
Đây đều do tâm ma biến thành.
Từng là thiên kiêu của mười tám cổ tộc, Hàn Vĩnh Huy luôn kiêu ngạo và tự tin. Nhưng kể từ khi gia nhập Phiêu Miểu Tông, hắn bại dưới tay của những đệ tử đời trước.
Mà những điều này lại trở thành tâm ma của hắn
“Hàn Vĩnh Huy, ngươi yếu thật đấy!”
“Hắc hắc, ngươi kém quá.”
“Bọn ta chỉ dùng một tay đã dư sức ngược ngươi rồi.”
Nhóm người Mặc Oanh, Hoắc Vân Kiệt do tâm ma biến thành châm biếm hắn không ngớt miệng, muốn bức điên Hàn Vĩnh Huy.
“Không, không, không!”
“Các ngươi chỉ là tâm ma, vốn không phải các đệ tử đời đầu của Phiêu Miểu Tông. Theo như ta biết, bọn họ sẽ không bao giờ làm ra việc vũ nhục người khác như vậy.”
“Với lại, ta thua họ là do tài nghệ không bằng người!”
“Vì lúc trước quá kiêu ngạo, nên mới gặp phải đả kích. Cũng nhờ đó mà ta mới có thể sửa lại tính tình, để càng ngày càng mạnh hơn!”
Nói đến đây, Hàn Vĩnh Huy hoàn toàn thức tỉnh.
Kiếm ý sắc bén bộc phát ra từ người hán, quét ngang không gian ý thức, tiêu diệt toàn bộ tâm ma, để hắn tiến vào cửa ải thứ hai một cách thuận lợi.
..........
Trong không gian ý thức cuối cùng, Trương Thiên Nguyên cầm cung bằng tay trái, tay phải cầm tiễn, nhắm thẳng vào bóng người hiên ngang lẫm liệt, giống y hệt Diệp Phong trước mặt, hét lớn: “Dáng dấp của tâm ma nhà ngươi cũng xấu quá rồi đấy? Nói thẳng ra, chưởng môn nhà ta đẹp hơn ngươi nhiều!”
Dứt lời, Trương Thiên Nguyên bắn tên.
Vèo!
Mũi tên đâm xuyên qua người Diệp Phong do tâm ma biến thành, khiến không gian sụp đổ.
“Phù!”
“Cuối cùng cũng xử lý được tâm ma.”
Trương Thiên Nguyên thở phào một hơi.
Hắn có thánh thể Thiên Cung, tận mắt nhìn thấy Diệp Phong dùng thánh thể Thiên Cung để thi triển Thần Thông, Nhất Tiễn Xạ Nhất, uy lực diệt thế.
Vậy nên Diệp Phong trở thành tâm ma của hắn.
Ngay lúc nãy, khi Trương Thiên Nguyên nhìn thấy Diệp Phong do tâm ma biến thành, hắn đã phát hiện ra sự khác lạ từ nụ cười của đối phương, vốn khác xa vị chưởng môn luôn soái khí bức người nhà mình.
Vì vậy, hắn quả quyết bắn tên.
Mà tâm ma cũng vì thế mà biến mất.
Cả bốn đệ tử đều vượt qua ải đầu tiên, tiến vào cửa ải thứ hai, rơi vào mê mang, không biết rõ mục tiêu của tương lai.
Tại cửa ải thứ hai, Thạch Lỗi quan sát xung quanh, ánh mắt mờ mịt, không biết nên định hướng tương lai thế nào.
Trong lúc mê mang, hắn chợt nhớ tới Diệp Phong.
“Tu hành không chỉ để gia tăng thực lực, mà là tu luyện tâm cảnh đến mức tâm lặng như nước.”
Thạch Lỗi nhớ Diệp Phong từng nói qua một câu.
“Tâm lặng như nước?”
“Nhưng mình lại thấy rất mù mịt, phải như nào mới có thể tâm lặng như nước đây?”
Thạch Lỗi vắt óc suy nghĩ.
“Phải rồi!”
“Vốn dĩ mình cảm thấy mù mịt là vì đang tham gia khảo hạch! Mà trưởng lão tộc Huyền Vũ đã từng nói qua, phải xác định rõ con đường sau này bản thân muốn đi, mới thoát khỏi mê man, vượt qua cửa ải.”
“Con đường sau này.....”
Thạch Lỗi giơ tay lên.
Hắn thấy một luồng sáng xuất hiện, sau đó hóa thành Thánh binh, bút Mã Lương, lòng chợt dậy sóng.
Thình thịch! Thình thịch!
Thạch Lỗi cảm nhận được nhịp tim đang tăng nhanh của bản thân.
Hình như hắn đã túm lấy được tương lai rồi!
“Đúng!”
“Chẳng phải ước mơ trước giờ của mình là trở thành đại sư kiến tạo trứ danh của các giới sao?”
“Có bút Mã Lương thay đổi hiện thực, mình có thể phát triển theo phương diện này một cách tốt hơn.”
“Mà đây cũng chính là con đường mình muốn đi!”
Thạch Lỗi mỉm cười.
Con đường mà hắn muốn đi đã tỏ như ban ngày.
Răng rắc!
Tiếng gương vỡ loáng thoáng vang lên, cảnh tượng hỗn độn xung quanh hoàn toàn biến mất.
Vèo!
Thạch Lỗi cảm thấy bản thân đang rơi xuống, cuối cùng hạ cánh tại một tinh hệ rộng lớn, tiến vào một ngôi sao có sự sống, và rồi đến trước một thành trì cổ kính.
“Thành Phàm Nhân.”
Thạch Lỗi ngẩng đầu, nhìn tấm biển treo trên cổng thành, đọc hàng chữ bên trên.
“Phải rồi!”
“Đây là cửa ải thứ ba.”
“Mình phải sinh sống trăm năm tại thế giới của phàm nhân mới có thể vượt qua cửa ải này.”
Lúc này, Thạch Lỗi phát hiện bản thân đã không còn tu vi, chẳng khác gì một phàm nhân, nhưng thân thể vẫn cường tráng, không đến nỗi.
Còn bút Mã Lương được treo bên hông của hắn.
“Nên trải nghiệm rồi.”
Thạch Lỗi tiến vào thành Phàm Nhân, thích ứng hoàn cảnh hiện tại, bắt đầu cửa ải trăm năm cõi trần gian của bản thân.
........
“Tương lai ta muốn trở thành đại sư trận pháp! Lấy trận pháp bảo hộ những người ta yêu quý!” Tại cửa ải thứ hai, Thẩm Vũ cũng xác định được con đường mai sau cho mình.
“Con đường mà ta muốn theo đuổi là kiếm đạo!” Hàn Vĩnh Huy cũng xác định được con đường tu hành của bản thân, thoát khỏi mê man.
“Ta muốn trở thành Đại tông sư tiễn thuật! Ta muốn trở thành một người cường đại giống như chưởng môn vậy. Nhất Tiễn Xạ Nhật, Lưỡng Tiễn Diệt Thánh!” Trương Thiên Nguyên cũng giống hai huynh đệ của mình, hiểu tõ tâm cảnh.
Sau Thạch Lỗi, ba người cũng thông qua cửa ải thứ hai, bắt đầu rơi xuống.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Vũ, Hàn Vĩnh Huy, Trương Thiên Nguyên cũng đi tới thành Phàm Nhân, cũng chẳng còn tu vi trong người.
Chẳng qua, bọn họ đều không tồn tại cùng một thời không.
Dù sau khi tiến vào thành Phàm Nhân, Thạch Lỗi, Trương Thiên Nguyên và Hàn Vĩnh Huy đều tìm kiếm một hồi lâu, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ một người quen nào.
.........
Tại sao Hải Dương dưới lòng biển.
Diệp Phong và nhóm người của trưởng lão tộc Huyền Vũ đứng bên ngoài tế đàn, quan sát nhóm người Thạch Lỗi đang ngồi khoanh chân trên trụ đá.
“Cả bốn người bọn họ đều tới ải thứ ba rồi!”
Trưởng lão tộc Huyền Vũ như cảm nhận được điều gì, chỉ vào hai vầng sáng tản ra từ trên mỗi người vượt quan, “Đây là biểu tượng khi vượt qua hai cửa ải, hiện giờ bọn họ đang luyện tâm tính tại thành Phàm Nhân.”
“Thành Phàm Nhân........ Cũng thú vị!”
Diệp Phong lẩm bẩm cái tên này: “Thạch Lỗi, Thẩm Vũ, các ngươi phải cố gắng hết sức! Nếu có thể, nhớ phải thông qua cửa ải cuối cùng.”
.............