Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1484 - Chương 1484 - Hành Trình “Trăm Năm Cõi Trần Gian” (2)

Chương 1484 - Hành trình “Trăm năm cõi trần gian” (2)
Chương 1484 - Hành trình “Trăm năm cõi trần gian” (2)

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Tại thành Phàm Nhân, đã nửa năm trôi qua.

Thạch Lỗi trở thành một họa sĩ, ngày ngày vẽ tranh cho hàng xóm láng giềng, thậm chí còn đưa đi bán, dễ dàng mua về cho mình một tiểu viện yên tĩnh ở trong thành.

Thẩm Vũ lại đi xem phong thủy cho người khác và vẽ phù hộ thân, cũng kiếm được kha khá tiền, tậu về ngôi nhà cho bản thân.

Hàn Vĩnh Huy trở thành một kiếm khách giang hồ, phong độ dịu dàng, được không ít khuê tú yêu mến, mỗi ngày đều qua đêm ở trong nhà một nữ tử không giống nhau.

Trương Thiên Nguyên thì tiếp tục theo đuổi việc bắn tên, trở thành đại sư tiễn thuật tiếng tăm lừng lẫy, còn là một thợ săn khét tiếng, kiếm về không ít tài nguyên.

Bốn người đều đi tới vị trí đỉnh cao trong giới tu hành.

Dù bọn họ không có tu vi, nhưng năng lực lại vượt trội, dư sức tạo ra những điều khác biệt tại thành Phàm Nhân.

............

Tại Hại Dương trong lòng đất dưới đáy biển sâu, Diệp Phong hỏi trưởng lão tộc Huyền Vũ: “Lúc trước ngươi nói, cửa ải trăm năm cõi trần gian này kéo dài tới một tháng, thật vậy sao?”

Trưởng lão tộc Huyền Vũ khẽ gật đầu: “Trăm năm ở trong ải tương đương với một tháng ở ngoại giới. Đương nhiên, nếu bọn họ không thể kiên trì đến cuối cùng, chắc tầm nửa tháng sẽ ra thôi.”

Nghe lời này, Diệp Phong lâm vào trầm tư.

Bên ngoài một tháng, trong ải trăm năm, chênh lệch thời gian lên tới 1200 lần, tốc độ thời gian trôi còn nhanh hơn cả trăm lần so với Pháp Điển Thời Gian quyển thứ hai mà hắn luyện thành.

“Vậy chỉ còn cách chờ tiếp thôi.” Diệp Phong ngồi khoanh chân trên mặt đất, quan sát trong yên lặng.

Trưởng lão tộc Huyền Vũ đứng ở kế bên, canh giữ Thiên Tôn Điện, thi thoảng lại nhìn về phía đám người Thạch Lỗi.

.............

Tại thành Phàm Nhân.

Thạch Lỗi nhìn trời cao, thở dài một tiếng.

Từ lúc tới thành Phàm Nhân đến nay đã được mười năm.

Hiện giờ, hắn đã trở thành họa sĩ lợi hại nhất thành Phàm Nhân, tranh hắn vẽ trong mười năm nay rải khắp thành Phàm Nhân, lại thêm kỹ thuật vẽ cao siêu nên được bán khắp mọi nơi.

Bà mối đến tìm hắn, giới thiệu đối tượng cho hắn nườm nượp.

Ngặt một nỗi, Thạch Lỗi một lòng vẽ tranh, vốn không có thời gian mà nói chuyện tình cảm nam nữ. Mỗi ngày sau khi thức dậy, chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là mài mực vẽ tranh, cứ vậy suốt mười năm liền.

Rồi tới một ngày, Thạch Lỗi đang ngồi nghỉ mát trước đình.

Hắn rót một chén trà, tính làm mát họng rồi vẽ tranh tiếp. Bỗng nhiên một bé gái búi hai bím tóc hai bên chạy vào, người ngợm bẩn thỉu.

Quần áo trên người nàng cũng rách rưới, nhìn thấy cả vết xước trên da do lúc chạy bị té.

Chắc chắn là nàng vừa trốn được ra ngoài.

“Nô tài to gan, dám chạy lung tung, bắt lại cho ta, vây cả sân nhà này lại cho ta!” Bên ngoài viện vang lên tiếng hô phách lối.

Một lúc sau, mười gã đàn ông lực lưỡng cầm đao bước vào, đầu quấn vải đen mỏng, vẻ mặt hung thần ác sát.

Đằng sau bọn chúng có không ít bé gái đang bị trói, chính là bọn chuyên buôn bán trẻ em.

“Đại thúc thúc, ta sợ!”

Bé gái chạy tới bên người Thạch Lỗi, tay nhầy nhụa vết thương bíu lấy góc áo hắn, thân thể gầy gò co rúm lại, run lẩy bẩy.

Nét sợ hãi hiện rõ mồn một trên gương mặt nhỏ nhắn có hơi mũm mĩm.

“Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi.”

Thạch Lỗi che bé gái đi, nhìn về phía đám ác bá trước mặt, nói một cách lãnh đạm: “Trước nay thành Phàm Nhân vẫn luôn yên bình, vậy sao các ngươi lại làm loại chuyện thương thiên hại lý này?”

Nghe vậy, gã tráng hán cầm đầu cười khằng khặc.

“Ha ha ha!”

Đám ác bá xung quanh cũng cười phá lên.

Gã thủ lĩnh cười nhạo: “Nói chuyện nho nhã ghê nhỉ, xung quanh còn có không ít tranh, chắc là họa sĩ lớn đây! Nhưng mà Hắc Phong Trại bọn ta không ưa mấy loại này. Mau giao đứa trẻ kia ra, rồi quỳ xuống dập đầu. Nếu không, ta chém chết ngươi!”

Nghe những lời này, Thạch Lỗi đanh mặt.

Hắc Phong Trại!

Là sơn trại nằm cách thành Phàm Nhân mấy chục dặm, thường hay cướp của giết người, việc ác tày trời, kể mãi không hết, là loại thế lực bị người đời phỉ nhổ.

Ngay cả Thạch Lỗi cũng không ngờ rằng, đám ác bá này lại xông tới tận đây.

“Nếu không phải ta không có tu vi, chỉ cần một liếc mắt là đủ giết đám người này rồi.” Thạch Lỗi thở dài trong lòng.

Hắn đeo bút Mã Lương lên bên hông, ngồi xổm xuống, xoa đầu bé gái, nói một cách dịu dàng: “Đừng sợ, để thúc thúc bảo vệ ngươi.”

Nói xong, Thạch Lỗi bước ra ngoài, vẻ mặt nghiêm nghị.

Thấy vậy, đám ác bá của Hắc Phong Trại chỉ vào Thạch Lỗi mà cười ha hả, tỏ vẻ khinh thường.

“Muốn làm anh hùng đấy à?”

“Thịt hắn!”

Mấy gã ác bá cầm đao lao tới.

“Các ngươi cho rằng ta dễ bị ăn hiếp sao?”

Thạch Lỗi cười lạnh, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, khẽ nhấc chân là đã né được đòn tấn công của đám ác bá, mượn lực mặt đất, tốc độ tăng vọt.

Vèo!

Thạch Lỗi tiếp cận một gã cường đạo trước mặt chỉ trong nháy mắt, một quyền nện trúng bụng dưới đối phương, lại thúc thêm một gối.

Ầm ầm!

Hai tiếng động nặng nề vang lên.

Gã ác bá bị Thạch Lỗi đánh ngã nhoài trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, tay ôm bung, cả người cong lại như tôm luộc, vẻ mặt khó tin.

“Ồ!”

“Hóa ra là người luyện võ.”

“Các huynh đệ, cùng lên!”

Thủ lĩnh đám ác bá cười ha ha, lắc đao trong tay. Bọn chúng vây Thạch Lỗi thành một vòng, thừa lúc đâm thẳng về phía Thạch Lỗi.

Ngay lúc này, xung quanh Thạch Lỗi toàn là địch.

Nhưng, kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú.

Đầu tiên, Thạch Lỗi mạo hiểm đạp lên sống đao, mượn lực bay lên không rồi lộn ngược ra sau một cách điêu luyện, thuận lợi thoát khỏi vòng vây.

Ầm ầm!

Vừa đáp đất, Thạch Lỗi đã nhảy xa, nện hai khuỷu tay vào gã ác bá trước mặt, dễ dàng hạ gục đối phương.

Sau đó, Thạch Lỗi tiếp tục xuất kích.

Một lúc sau, mấy gã ác bá đã bị Thạch Lỗi đánh cho nằm sấp trên mặt đất, tạm thời mất đi khả năng chiến đấu.

Ngay cả những ác bá đến giúp đám cường đạo này cũng bại dưới tay Thạch Lỗi, không trọng thương thì cũng hôn mê.

Keng!

Thạch Lỗi nhặt một thanh đao trên mặt đất, nhìn gã thủ lĩnh còn lại, chủ động lao tới.

Lúc có tu vi, hắn đã giết không ít cường địch.

Đối với đám cường đạo nơi phàm tục này, đương nhiên chẳng có lý do gì mà lưu hủ. Nếu không phải sợ dọa đến bé gái kia, Thạch Lỗi đã chém chết đám người tàn ác này từ lâu rồi.

“Chán sống!”

Gã thủ lĩnh hét lên, tay cầm đao, đôi con ngươi lóe lên ánh sáng màu tím kỳ dị, thanh đao trong tay cũng lấp lóe đao mang.

Bình Luận (0)
Comment