Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1486 - Chương 1486 - Ngươi Không Xứng Trở Thành Tâm Ma Của Ta

Chương 1486 - Ngươi không xứng trở thành tâm ma của ta
Chương 1486 - Ngươi không xứng trở thành tâm ma của ta

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Tộc Huyền Vũ cũng thất bại ở đây sao?” Diệp Phong tò mò nhìn trưởng lão tộc Huyền Vũ.

Đệ tử Phiếu Miểu Tông chớp chớp mắt.

Trưởng lão tộc Huyền Vũ gât đầu nói:

“Cho dù chúng ta có làm gì đi nữa, mười năm qua, khẳng định sẽ xuất hiện người của trại Hắc Phong, liều mạng với bọn họ, tất cả đều thất bại, không liều mạng còn có thể sống tạm.”

“Tộc Huyền Vũ chúng ta có rất nhiều người.”

“Những năm gần đây, chúng ta đã từng thử qua vô số phương pháp, chỉ cần liều mạng với trại Hắc Phong, chắc chắn không đấu lại.”

“Nhưng nếu lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, còn có thể sống đến chừng năm mươi năm, nhưng cuối cùng đại khái cũng sẽ bị thiên tai như mưa sao băng, động đất, lũ quét xóa bỏ.”

“Sau này thì chúng ta không hiểu được.”

“Có thể sống hơn năm mươi năm ở thành phàm nhân trở lên, chẳng có mấy người, chính bọn họ cũng không nhớ rõ đã trải qua chuyện gì.”

“Mười năm, là khảm thứ nhất”

“Năm mươi năm, là khảm thứ hai.”

“Nếu không chịu được vậy thì chín phần chín là sẽ thất bại ở hai khảm này, dù có thể sống qua hai khảm này cũng khó mà thông qua được khảo nghiệm cuối cùng.”

“Ai!”

Nói tới đây, trưởng lão tộc Huyền Vũ rất bất đắc dĩ.

Vô số người của tộc Huyền Vũ đã thử qua vô số phương pháp, nhưng vẫn không cách nào thông quan, đương nhiên xác suất bọn Diệp Phong thành công cực kỳ bé nhỏ.

“Không ngờ lại khó như vậy!” Diệp Phong khẽ nhíu mày.

Chúng đệ tử đều giang tay ra, tỏ vẻ mình chẳng làm được gì, tạm thời không nghĩ được cách giải quyết.

Trưởng lão tộc Huyền Vũ lắc đầu nói:

“Không có cách nào!”

“Người của trại Hắc Phong quá mạnh, sau khi chúng ta tiến vào thành phàm nhân, dù tu vi thế nào đi nữa cũng không cách nào thi triển thực lực, nhiều lắm cũng chỉ có thể mang theo kinh nghiệm và kỹ xảo của mình.”

“Tình huống thế này, xác suất đánh thắng được tu hành giả cực kỳ nhỏ, chỉ có thể ở lại đến năm mươi năm.”

“Nhưng vậy cũng đã rất khá rồi.”

“Bên ngoài là nửa tháng, bên trong đã năm mươi năm trôi qua, tương đương với kinh nghiệm hóa phàm hơn nửa đời người, sẽ rất có ích cho tâm cảnh.”

“Cũng đúng.” Diệp Phong liên tục gật đầu tán thành.

Cho dù có vượt quan thất bại, nhưng có thể thấy thân phận phàm nhân sống tại thành phàm nhân trăm năm cũng coi như là kinh lịch không tệ.

“Diệp Chưởng môn, ngươi muốn đi vào không?” Trưởng lão tộc Huyền Vũ nhìn Diệp Phong.

“Ừm.” Diệp Phong gật đầu.

Hắn tung mình nhảy lên, rơi lên một cây trụ đá màu đen, cũng duy trì động tác khoanh chân, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Một khắc sau.

Diệp Phong cảm giác ý thức của mình bị kéo vào một không gian thần kỳ, lại đứng trên đỉnh núi Phiếu Miểu phong.

“Đây là…”

Diệp Phong ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy kiến trúc Phiếu Miểu Phong tàn tạ không chịu nổi, nhưng tất cả đều bị người khác phá hủy, cả mặt đất đều bị sức mạnh kinh khủng nghiền nát, hệt như vừa trải qua động đất.

Thi thể vô số đệ tử ngã xuống trong vũng máu.

Mặc Oanh, Hoắc Vân Kiệt, Thạch Lỗi…

Vô số đệ tử chiến tử, vô cùng thê thảm.

Ầm!

Một bóng người đụng bay Diệp Phong khiến cho hắn ngã xuống đất, ngửa dầu nhìn không trung, phát hiện có vô số người cường đại đứng tại đó, dữ tợn cười lạnh với hắn.

Thần Tôn, Thiên Tộc Thánh Tôn, Thôn Thiên Ma Đế, Thánh Đế mười phương, Minh Đế, Minh Vương…

Vô số cường giả hoành không, khí thế vô cùng đáng sợ.

Nhưng, bọn họ đều không phải nhân vật quan trọng.

Diệp Phong chú ý tới thân ảnh vĩ ngạn bao phủ trong một mảnh tử hà kia hơn.

Người bên cạnh là Thượng Quan Thần Dụ.

“Diệp Phong, ngươi cũng có hôm nay. Ha ha ha!” Thượng Quan Thần Dụ nhìn Diệp Phong, điên cuồng cười lên ha hả.

“Diệp Phong, chết!”

“Diệp Phong, ngươi bại rồi!”

“Khặc khặc khặc!”

Bọn Thần Tôn, Thiên Tộc Thánh Tôn nở nụ cười khinh miệt với Diệp Phong, không ngừng giễu cợt.

Diệp Phong chầm chậm đứng dậy.

Hắn phủi phủi bụi trên người, chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn những người kia, lạnh nhạt nói: “Chẳng qua cũng chỉ là giả tượng do tâm ma biến thành mà thôi.”

Diệp Phong nhặt một cọng cỏ dưới mặt đất lên, nhẹ nhàng chém lên trời, hắn vốn không có chút tu vi lại có thể khiến cho cọng cỏ này mang theo kiếm ý vô cùng đáng sợ, khiến cho thiên địa rung động.

Soạt!

Kiếm mang bổ màn trời thành một vết rách, nơi có thân ảnh do tâm ma biến thành nhanh chóng sụp đổ.

Cả mảnh thiên địa đều trở nên thanh tịnh.

“Các ngươi quá yếu, còn chưa xứng trở thành tâm ma của ta.”

Diệp Phong nhàn nhạt nói.

“Không sai, bọn họ quả thực không xứng, ta mới xứng!” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Diệp Phong nương theo tiếng nói nhìn lại.

Chỉ thấy một hắn khác chậm rãi đi tới, miệng treo nụ cười tà mị, sau lưng còn có vô số nữ nhân dáng người thướt tha đi theo.

“Dung hợp cùng ta, trở thành hình thái càng mạnh hơn, tỉnh nắm quyền thiên hạ, say gối đùi mỹ nhân, mỹ diệu cỡ nào chứ?” Diệp Phong tâm ma ôm eo thon mỹ nữ bên cạnh, nói với Diệp Phong.

“Ngươi, cũng không xứng trở thành tâm ma của ta”

Nghe Diệp Phong nói vậy, một khắc sau, hắn thổi một ngụm, toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

Diệp Phong do tâm ma biến thành cùng vô số trận cảnh bốn phía tất cả đều nhanh chóng biến mất.

Diệp Phong liền nhẹ nhàng vượt qua cửa tâm ma.

Một lat sau.

Diệp Phong xuất hiện trong hỗn độn, gió lớn đột kích, khiến hắn trở nên mê mang, không tìm thấy được con đường tương lai muốn đi.

“Đây chính là cửa ải thứ hai sao?”

Diệp Phong thì thầm, hai mắt chẳng mấy chốc đã trở nên thanh tịnh, hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn bốn phía.

“Ta đã rõ ràng con đường muốn đi từ lâu.”

“Phiếu Miểu Tông đi đầu, trở thành tông môn cường đại nhất trên đời, mà ta, lại muốn trở thành Chưởng môn cường đại nhất trên đời!”

“Ta muốn trải qua một cuộc sống vô câu vô thúc.”

“Thực hiện tất cả nguyện vọng của ta.”

“Có thể thực hiện nguyện vọng của các đệ tử, thậm chí là người trong thiên hạ, sáng tạo ra một thế giới hoàn mỹ!”

Soạt soạt!

Quyết tâm của Diệp Phong khiến cho cả mảnh hỗn độn sụp đổ, thân thể của hắn bắt đầu chìm xuống, như một viên sao băng rơi vào trước thành phàm nhân thần bí.

“Cửa thứ ba sao?”

Diệp Phong ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cổng thành môn, ngắm ba chữ “Thành Phàm Nhân” cứng cáp, rồng bay phượng múa, tự hỏi kế hoạch tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment