Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1487 - Chương 1487 - Buông Cô Bé Kia Ra

Chương 1487 - Buông cô bé kia ra
Chương 1487 - Buông cô bé kia ra

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Đăng đăng đăng!

Một loạt tiếng vó ngựa thanh thúy vang lên, mang theo tiếng nữ tử và nam tử gào to.

“Người trước thàn lâu tránh ra cho ta!”

“Nhanh nhanh nhanh!”

“Bổn tiểu thư không dừng được!”

Tiếng thét chói tai của nữ tử vang lên khiến cho Diệp Phong ý thức được có người đang cưỡi ngựa xông vào thành, mà hắn lại đang đứng trên con đường trước thành, cho nên đang chặn đường đối phương.

Clap clap clap!

Diệp Phong lập tức chậm chậm chạy sang ven đường, liền xoay người, đúng lúc nhìn thấy có mấy con ngựa đang phi tới trên con đường trước cổng thành với tốc độ rất nhanh.

“Đúng là rất mạo hiểm!”

Diệp Phong thầm nghĩ.

Nếu hắn chậm một chút nữa, liền sẽ bị mấy con ngựa này đụng phải, nếu nghiêm trọng e là sẽ mất mạng ngay tại chỗ.

Cho đến lúc này, Diệp Phong mới nhìn thấy người đang cưỡi ngựa tới.

Đi đầu là một nữ tử trẻ tuổi mang y phục hoa lệ, bên hông treo một thanh kiếm tinh tế, nhìn có vẻ giống một hiệp nữ.

Trên mấy thớt ngựa khác đều là người ăn mặc kiểu gia đinh.

“Xem ra là thiên kim tiểu thư của phú thương nào đó trong thành Phàm Nhân.” Diệp Phong ngáp một cái, đi vào trong thành.

Thành Phàm Nhân vô cùng lớn.

Tường bao cả tòa thành trì cao tới mười trượng, kéo từ đông tới tây dài năm mươi dặm, bao lấy hơn ba trăm vạn người sống trên mảnh đất rộng lớn này.

Các thế lực trong đó rắc rối lớn nhỏ phức tạp, bao hàm tất cả các mặt, cực kỳ thích hợp với cho lịch luyện hóa phàm.

Diệp Phong nhìn ra ngoài thành.

Trưởng lão tộc Huyền Vũ đã nhấc nhở, người tham gia khảo hạch thứ ba không thể rời được khoảng cách năm mươi dặm quanh thành Phàm Nhân.

Đi ra xa năm mươi dặm sẽ đụng phải một bức tường vô hình, không thể tiếp tục tiến lên nữa.

“Thành Phàm Nhân, thật thsu vị.”

Diệp Phong lẩm bẩm, nhanh chóng tiến vào trong thành, sờ sờ hông, phát hiện ở đây có mọt cái túi, trong đó có mười lượng bạc, xem như là tiền vốn ban đầu.

“Chỉ cho có mười lượng bạc, quá ít!”

Diệp Phong nhếch miệng.

“Xú nữ nhân, còn dám phản kháng, muốn chết sao?”

Lúc này, có tiếng nam nhân mắng chửi trên đường phố và tiếng nữ nhân nào đó đang khóc lóc vang lên.

Một màn này khiến cho Diệp Phong nhíu lông mày.

Diệp Phong lần theo tiếng mắng tiếng khóc tìm tới, phát hiện nơi này là đầu một con ngõ nhỏ thông tới đường lớn.

nơi này rộng một trượng, trên đường gần như không có mấy người qua lại.

Cách đầu ngõ mấy mét có một cô bé bị năm thanh niên du côn tay đấm chân đá, một tên trong số đó bị cô bé giữ chặt tay mà cắn, đánh thế nào cũng không nhả ra.

“A a a, đánh nó cho ta! Còn tiếp tục nữa tay của ta sẽ bị cắn đứt đấy!”

Thanh niên bị cắn tay kêu oai oái.

Bốn thanh niên du con còn lại tiếp tục đánh đấm cô bé bôm bốp cực kỳ hung mãnh, nếu tiếp tục như vậy e là sẽ có người bị đánh chết.

“Lớn mật!”

“Buông cố bé kia ra!”

Diệp Phong thật sự không nhìn được, nổi giận gầm lên.

Mấy thanh niên du côn kia lập tức giật nảy mình, quay lại, thấy Diệp Phong phong độ nhẹ nhàng, tuấn dật bất phàm, cuối cùng nhìn túi bạc bên hông hắn.

“A!”

“Thi ra là một kẻ thích xen vào việc của người khác.”

“Các huynh đệ, quật ngã hắn, cướp tiền của hắn đi, rồi bán xú nữ nhân này vào thanh lâu, thế là kiếm được nhiều tiền rồi!”

Mấy thanh niên này cười lên quái dị.

“Nhưng nếu làm thế chúng ta sẽ bị quan phủ bắt đấy!” Một người nhát gan rụt cổ một cái.

Chát chát chát!

Thanh niên bị cắn tay đá vào bụng dưới cô bé, khiến cho cô bé kêu lên đau đớn, buộc phải nhả ra.

Sau đó, người này nhìn sang Diệp Phong, cười gằn nói.

“Sợ cái gì?”

“Làm xong vụ này, chúng ta sẽ có tiền, sau đó đi ra ngoài mấy trăm dặm bên ngoài thành, chiếm núi Hắc Phong, lập một sơn trại!”

“Ta cũng nghĩ xong tên của trại rồi, tên là Hắc Phong trại. Thế nào? Có phải rất bá khí không?”

Nghe tới đây, Diệp Phong mở to hai mắt.

Trại Hắc Phong?

Mẹ nó chứ, thì ra mấy thanh niên du côn này lập nên trại Hắc Phong à? Mười năm sau sẽ bồi dưỡng được thủ lĩnh có đao ý, và cả tu hành giả có tiễn thuật.

Trong lòng Diệp Phong rung động dữ dội.

“Bây giờ mình giết hết luôn bọn chúng, có phải sẽ không có trại Hắc Phong nữa không?” Diệp Phong thầ nghĩ.

Nhưng mấy thanh niên du côn này không cho Diệp Phong thời gian suy nghĩ, đã cầm gạch đá lao tới.

“Mẹ nó chứ! Dùng cả gạch nữa, gian lận!”

Thấy thế, Diệp Phong biến sấc, vội vàng gỡ cái tủi nhỏ bên hông xuống, ném mười lượng bạc ra ngoài.

“Là bạc thật!”

Hai tên trong số đó bị tiền tài hấp dẫn, lập tức ngồi xổm xuống nhặt, cho Diệp Phong cơ hội.

Vèo!

Mặc dù Diệp Phong không cách nào thi triển được tu vi, sức mạnh bản thân cũng chỉ cường tráng hơn người bình thường một chút, nhưng kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

Hắn bước dài một bước xông lên, lên gối, đánh khuỷu, nhẹ nhàng quật ngã một tên.

“Ngươi muốn chết!”

Một tên du côn khác cầm gạch lao tới đập, nhưng lại bị một quét chân của Diệp Phong đạp bay xa đến mấy mét, đập vào tường.

“Trúng kế rồi!”

Hai thanh niên đang nhặt tiền trên đường chuẩn bị đứng dậy thì bị Diệp Phong quơ lấy cục gạch đập choáng tại cỗ.

“Ngươi ngươi ngươi! Thì ra là người luyện võ!”

Tên du côn lúc nãy bị cô bé kia cắn sợ hãi muốn xoay người bỏ chạy.

“Muốn đi? Nằm mơ!”

Diệp Phong xông tới, đánh ngã luôn người này, một cục gạch đập xuống, không biết có sống được nữa không.

Tới lúc này Diệp Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mười năm sau trại Hắc Phong có hai vị tu hành giả lấy thân thể phàm nhân khó mà đánh được, nhưng hiện tại bọn họ vẫn chỉ là du côn bình thường, bị gạch đập cho một cái.”

Diệp Phong thầm nghĩ.

“Bọn họ quen người trong quan phủ, mau đi theo ta!” Đúng lúc này, cô bé dưới đất lập tức nắm chặt tay Diệp Phong, khiến cho hắn cảm giác như vừa bị điện giật.

Một khắc sau.

Con ngươi Diệp Phong đột nhiên co lại, nhưng vẫn bị cô bé kia lôi kéo chạy ra khỏi thành.

“Chớ vội đi!” Diệp Phong vội vàng.

Hắn còn chưa kịp xác nhận năm người của trại Hắc Phong có chết hay chưa, nếu bọn họ còn chưa chết thì phải làm sao?

Mười năm sau, những người này nhất định là tai họa.

Nhưng sau khi bị cô bé giữ chặt tay, Diệp Phong lại phát hiện mình không thể khống chế hành động, chỉ có thể cùng nàng lao ra ngoài thành, chẳng mấy chốc đã rời khỏi thành Phàm Nhân.

Trong thành.

Một bộ khoái đeo đao đi vào trong con hẻm nhỏ, thấy năm thanh niên bị đánh ngã dưới đất lập tức nổi giận.

“Tên trời đánh nào dám ra tay với biểu đệ của ta?”

Bộ khoái này nổi giận mắng ầm lên.

Nếu bốn người Thẩm Vũ, Thạch Lỗi, Hàn Vĩnh Huy, Trương Thiên Nguyên ở đây chắc chắn sẽ nhận ra bộ khoái này ngay.

Người này, chính là thủ lĩnh trại Hắc Phong!

Bình Luận (0)
Comment