Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Bên ngoài, cách thành mười dặm.
Cô bé kéo theo Diệp Phong chạy tới đây mới dừng, chỉ sơn thôn cách đó không xa, nói: “Đến đây hẳn là an toàn rồi.”
Diệp Phong rất cạn lười.
Hắn vốn định khảo hạch Hóa Phàm Trăm Năm trong thành Phàm Nhân, kết quả bây giờ lại bị cô bé này kéo ra khỏi thành.
Cứ như vậy, sợ là nội dung khảo hạch sẽ có thay đổi.
“Ngươi… có chuyện gì thế?” Nghĩ tới đây, Diệp Phong nhìn cô bé này mà khiếp sợ.
Chỉ thấy khuôn mặt cô bé như bị một tầng sương mù bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái, chứ không thể thấy được tướng mạo cụ thể.
“Ta làm sao?”
Cô bé vỗ vỗ mặt mình, tò mò hỏi.
Diệp Phong còn muốn hỏi nữa, nhưng lại nhíu mày.
Vừa vào thành Phàm Nhân hắn đã gặp người của trại Hắc Phong, còn gặp một nữ tử không rõ chân dung, khác với Thạch Lỗi, tộc Huyền Vũ và tất cả những người tham gia khảo hạch khác.
Có nghĩa là, hắn gặp biến số!
Có lẽ mấu chốt để thông qua khảo hạch chính là trên người nữ tử thần bí trước mặt này đây.
“Không có gì. Ngươi rất xinh đẹp.” Để tránh cho cô bé nghi ngờ, Diệp Phong chỉ có thể nói vậy.
“Thật sao?” Nữ hài đỏ mặt.
Nhưng Diệp Phong không thấy được cảnh này.
“Trong thành, đám du côn kia có thế lực rất lớn, ngươi giúp ta, thì tốt nhất là đừng vào thành nữa, về sau ở lại trong thôn cùng ta đi!” Cô bé khẽ cười nói.
“Ừ, đi!” Diệp Phong gật đầu.
Một lát sau.
Hai người tiến về phía sơn thôn cách đó không xa.
Trên đường đi, Diệp Phong hỏi: “Sao ngươi lại chạy vào trong thành, còn bị mấy tên du côn kia khi dễ?”
“Ta là một người nuôi tằm, cần vào trong thành tìm người mua, không khéo bị mấy tên du côn kia nhìn thấy mới có chuyện kia.”
Nói tới đây, cô bé nhìn Diệp Phong, trong mắt như có sao trời lấp lánh: “Hôm nay thật sự cám ơn ngươi, nếu không phải có ngươi đứng ra, sợ là ta sẽ bị bán vào thanh lâu.”
Diệp Phong cười cười, ý vị thâm trường nói:
“Ta không quen nhìn mấy kẻ khỏe mạnh đi bắt nạt người yếu, có sức khỏe thì càng phải giúp người yếu, chứ không phải lấy mạnh hiếp yếu.”
Nghe vậy, cô bé gật gật đầu tán đồng.
“Ta tên Diệp Phong, ngươi tên gì?”
“Ta tên Vũ Khiết, Vũ trong nước mưa, Khiết trong băng thanh ngọc khiết.” Cô bé khẽ nhấp môi đỏ.
“Vũ Khiết? Tên rất hay!” Diệp Phong gật gật đầu.
Không bao lâu sau.
Hai người tới nơi sâu nhất trong sơn thôn.
Nơi này ở trong một sơn cốc, phong cảnh tú lệ, hoàn cảnh thanh u, trong cốc có trồng lúa nước, ngọc mễ, rừng trúc, rừng tùng, cây hồng, cây dâu…
Tóm lại, thực vật trong cốc rất đa dạng.
“Đây chính là nhà ta.” Vũ Khiết chỉ vào trong cốc.
Diệp Phong nhìn sang, thấy trong cốc có một miếng đất cao tầm nửa mét, rộng khoảng một mẫu, trên đó tọa lạc một viện lạc dùng gỗ tảng, ngói vuông, trúc xanh xây nên.
Phòng trúc hai tòa, nhà tranh một tòa, nhà gỗ ba tòa.
Bốn phía viện tử còn có hai vòng rào trúc, trên đó bò đầy dây thường xuân và khiên ngưu hoa, nở rộ đầy hoa sặc sỡ.
“Một nơi sơn thủy điền viên thật tốt!”
Nhìn đến nơi này, hai mắt Diệp Phong tỏa sáng, trong lòng có cảm giác cực kỳ đặc biệt như phát hiện ra bí mật gì đó.
Phù phù! Phù phù!
Ngay cả tốc độ tim đập cũng đột nhiên tăng nhanh gấp mấy lần, khiến cho Diệp Phong trợn trừng, hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
“Diệp Phong, ngươi thấy thế nào?”
Vũ Khiết thấy Diệp Phong ngã dưới đất thì biến sắc, liền vội vàng tới đỡ hắn dậy, đưa vào trong viện trống, đặt nằm trên giường chăm sóc chiếu cố.
“Gâu gâu gâu!”
Con chó vàng buộc trước sân không ngừng sủa như ngửi được khí tức không bình thường nào đó, trong đôi mắt chó cơ trí ẩn ẩn có thần mang lấp lóe
Ba ngày sau.
Diệp Phong xoa xoa mi tâm, vỗ vỗ não đại đang chìm trong hôn mê, cuối cùng tỉnh lại.
Đây là một gian phòng thanh lịch.
Vách tường bằng trúc, dây chuyền thủ công tinh xảo, chuông tró đinh đang êm tai treo bên cửa sổ.
Cùng với… ga giường tơ tằm màu hồng.
Nhìn vào đây là biết nơi này là phòng nữ tử.
“Là phòng của Vũ Khiết sao? Ta ngủ bao lâu rồi nhỉ? Còn nữa, không biế ta có bị Vũ Khiết đánh ngất không?” Diệp Phong vỗ vỗ đầu, tự hỏi mấy vấn đề kỳ quái.
“Đúng rồi, Vũ Khiết đâu?”
Diệp Phong khẽ nhíu mày, vội vàng đứng dậy, xỏ giày, đẩy cửa đi vào trong viện.
Tòa viện này nằm trên cao, tầm mắt rất rộng.
Nhìn ra xa xa có thể thấy một bóng người uyển chuyển trong rừng dâu, đang hái lá dâu rửa sạch sẽ, phơi khô, rồi đưa vào trong một căn nhà nuôi tằm bằng gỗ cho tằm ăn.
Gâu gâu gâu!
Thấy Diệp Phong, con chó vàng buộc ngoài cả lập tức sủa inh lên khiến Vũ Khiết chú ý.
“Diệp Phong, ngươi đã tỉnh!”
Vũ Khiết đặt giỏ trúc đựng lá dâu xuống, đi tới trước mặt Diệp Phong, hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta không sao rồi, cám ơn ngươi đã chiếu cố… Đúng rồi, ta hôn mê bao lâu rồi?” Diệp Phong hoạt động gân cốt, phát hiện không có gì dị dạng liền đáp vậy.
“Ba ngày.”
Vũ Khiết xòe ra ba ngón tay xanh như ngọc, nhưng trên đó có không ít vết cắt.
“Lâu vậy sao?” Diệp Phong lẩm bẩm.
“Diệp Phong, hiện tại ngươi đã tỉnh, sau này có tính toán gì không?” Vũ Khiết ngượng ngùng nhìn Diệp Phong.
“Tạm thời không có tính toán gì.” Diệp Phong lắc đầu.
Hắn đã bỏ qua cơ hội giết năm tên du côn kia, dù bây giờ có quay lại cũng chưa chắc đã diệt được đối phương.
Mười năm sau, nhất định trại Hắc Phong sẽ có tu hành giả.
Khi đó, đạo khảm thứ nhất sẽ xuất hiện.
Muốn sống qua đạo khảm này, hoặc là đề tăng thực lực bản thân, hoặc là tiếp tục ở lại trong sơn thôn này.
“Nếu đã không có tính toán gì, vậy không bằng làm việc giúp ta đi? Sơn cốc này là nhà của mình ta, ta có thể bỏ tiền thuê ngươi làm việc.” Vũ Khiết duỗi bàn tay trắng tinh như tuyết ra. “Nếu ngươi đồng ý chúng ta vỗ tay là xong.”
“Được thôi!” Diệp Phong đưa tay phải ra, đập vào bàn tay Diệp Phong, cảm thấy kỳ quái.
Nhưng Diệp Phong cũng không quá để ý.
Dù sao cũng không có chuyện khác phải làm, mà mục đích thực sự của Hóa Phàm Trăm Năm là cảm ngộ chân lý nhân sinh, đi theo Vũ Khiết làm việc cũng là một cách.
“Nếu đã vậy, vậy ngươi ngồi xuống trước đi!”
Vũ Khiết đỡ cánh tay Diệp Phong, đưa hắn tới ngồi trên ghế gỗ dưới giàn nho trong sân. “Ngươi vừa mới tỉnh, thể cốt còn chưa đủ cứng rắn, cứ nghỉ ngơi một chút đi đã.”
“Ta không sao, còn có thể chuyển gạch được cơ đấy.” Diệp Phong thả người nhảy lên, lại lập tức nhảy lên cao mấy mét.
“A…!” Vũ Khiết giật nảy mình.
Diệp Phong hạ xuống, đồng thời cảm thấy cực kỳ khó tưởng.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên mấy bước.
Thể chất này không phải của người phàm rồi.