Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Sau khi ta hôn mê, không ngờ lại trở thành tu hành giả sao? Không đúng! Đây cũng chưa tính là tu hành giả, tại đại lục Thần Châu tố chất thân thể này đại khái tương đương với Luyện Khí nhất trọng, nhưng vì không cách nào thi triển pháp thuật nên không tính là tu hành giả.”
Diệp Phong thầm nghĩ vậy.
Lấy tố chất thân thể hiện tại của hắn, có thể coi như tương đương thủ hạng nhất trong giang hồ, cộng với kinh nghiệm chiến đấu của mình, phối hợp thêm binh khí, đủ để chém giết tu hành giả bình thường đấy.
“Xem ra, rời khỏi thành Phàm Nhân là một bước quan trọng để qua được vòng khảo hạch thứ ba.”
Diệp Phong nghĩ vậy.
“Diệp Phong, sao ngươi lại lợi hại như vậy? Ta cảm thấy ngươi còn mạnh hơn cả giang hồ hào khách trong truyền thuyết đó.” Vũ Khiết sùng bái nhìn hắn.
“Có thể do lần hôn mê ba hôm trước đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc của ta!” Diệp Phong nhếch miệng cười một tiếng.
“Hai mạch Nhâm Đốc là gì?” Vũ Khiết không hiểu.
“Trong cơ thể vo giả có ẩn tàng kinh mạch, sau khi đả thông sẽ là cao thủ nhất lưu trong chốn võ lâm.” Diệp Phong tiếp tục lắc lư.
“Thật đúng là cao thủ võ lâm! Vậy sau này, ngươi… ngươi có thể bảo vệ ta sao?” Vũ Khiết khẽ mím môi.
“Có thể.” Diệp Phong nói.
Hắn đã quyết định sẽ ở lại trong nhà Vũ Khiết, trải qua cuộc sống người phàm, đương nhiên có thể thuận tay bảo vệ đối phương.
“Quá tốt rồi!” Vũ Khiết hô hấp dồn dập, trong lòng vui mừng ngọt ngao như ăn mật đường.
Sau đó, hai người ngồi dưới giàn nho hàn huyên.
Ngọn núi này tên Thần Nông sơn.
Trong thôn chỉ có mười mấy hộ nhà, nhà nhà đều cách xa nhau, mỗi nhà chiếm một ngọn núi.
Từ nhỏ Vũ Khiết không cha không mẹ.
Từ khi bắt đầu biết chuyện, nàng đã là chủ nhân căn nhà nhỏ này, chỉ có con chó vàng trung hậu làm bạn.
Vũ Khiết là người chăm chỉ.
Ngày nào nàng cũng ngủ sớm dậy sớm, đầu tiên đọc sách nửa canh giờ, sau đó vào trong ruộng nhổ cỏ, chăm sóc cây trồng, bắt sâu cho cây ăn quả.
Sau đó, nàng bắt đầu hái lá dâu.
Đến trưa, nàng sẽ đi chặt trúc, dùng cành trúc nhỏ đan thành các loại sản phẩm từ trúc.
Ngoài ra, Vũ Khiết còn biết tự làm mực, làm hồng phơi, đánh bánh dày, làm bánh Trung thu, làm giấy vân vân.
Phàm là đồ vật dân gian nàng đều biết làm.
Mà thứ gì cũng ở cấp đại sư!
Biết được những điều này, Diệp Phong hơi chấn kinh.
Trên đời này sao lại có nữ nhân hoàn mỹ như thế!
Chỉ tiếc là, từ xưa đến giờ, khuôn mặt Vũ Khiết vẫn luôn bị một tầng sương mù bao phủ, không thấy rõ chân dung.
Nhưng Vũ Khiết cũng soi gương, cũng biết tướng mạo của mình, duy chỉ có Diệp Phong không nhìn thấy.
Biết điều ấy, Diệp Phong cảm thấy càng thần dị hơn.
“Có lẽ, Vũ Khiết chính là chìa khóa quan trọng nhất để thông qua cửa Hóa Phàm Trăm Năm này. Nhưng rốt cuộc nàng là người thật hay là người giả do Thiên Tôn Điện huyễn hóa thành chứ?”
Diệp Phong tự hỏi những điều này.
“Diệp Phong, theo ta đi, ta dạy cho ngươi cách làm mực thỏi.” Vũ Khiết giữ tay Diệp Phong, tháo xích giữ con chó, chạy tới một căn phòng.
“Được, ta cũng muốn học một chút.” Diệp Phong gật gật đầu.
Nếu đã là Hóa Phàm Trăm Năm, đương nhiên phải đưa mình vào trong nhân vật phàm nhân, tạm thời quên đi thực lực cường đại trước kia, lấy thân phàm nhân làm việc người phàm nên làm.
Trong nhà gỗ.
Từng ngọn đèn đang tỏa sáng, bát úp bên trên bị hun khói rất đen, kết dày khói dầu.
“Đây là làm gì?” Diệp Phong hỏi.
Vũ Khiết kiên nhẫn giải thích.
“Đây đều là dầu cây tùng, đốt lên, hun khói bát sứ bên trên, khói đen bám đầy lòng bát sứ, đây là nguyên liệu làm ra mực.”
“Nói trắng ra là, đây là đèn đốt khói.”
“Có nguyên liệu này rồi liền có thể chế tạo phôi mực, thêm mười mấy loại phụ liệu trân quý như sừng hươu, nhựa cây, xạ hương, băng phiến, bột trân châu, lá vàng, mật gấu.”
“Sau đó còn có rất nhiều công việc phức tạp, ép chặt trong khuôn, hong khô, mới có thể trở thành mực thỏi thượng thừa.”
“Mực thỏi này là đồ chuyên dụng của phú thương đấy!”
“Thế nào? Có phải là rất phức tạp không?”
Vũ Khiết nói chuyện này, thao thao bất tuyệt, trong mắt dường như phát sáng khiến cho Diệp Phong cảm thấy kỳ dị.
Trong hoảng hốt.
Không ngờ hắn lại thấy được một tia sức mạnh vô hình vặn vẹo trên tay Vũ Khiết, không khác với hiện thực chi lực của Mã Lương Bút là mấy, phải nói là hoàn toàn tương tự.
“Là sức mạnh hiện thực!”
Diệp Phong co rụt con ngươi lại.
Sao tên tay Vũ Khiết lại có sức mạnh hiện thực?
Hẳn là…
Nàng có quan hệ với Vạn Hóa Chi Thủ của Thiên Tôn Thần Thông?
Diệp Phong càng nghĩ càng rung động.
“Diệp Phong, ngươi sao vậy?” Vũ Khiết phát hiện hình như Diệp Phong hơi thất thần, vội vàng quơ quơ ty trước mặt hắn.
“A!” Diệp Phong lấy lại tinh thần: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy tay ngươi rất đẹp, như ẩn chứa ma lực.”
Cuối cùng Diệp Phong đã hiểu rõ một việc.
Khi còn ở tại thành Phàm Nhân, hắn bị Vũ Khiết kéo tay lôi ra khỏi thành chạy trốn.
Khi đó, hắn không thể phản kháng.
Hiện giờ ngẫm lại, Diệp Phong đã hiểu, đó là vì tay Vũ Khiết ẩn chứa sức mạnh hiện thực, như một ma lực nào đó trấn trụ hắn, khiến cho hắn không tự chủ được mà chạy trốn ra ngoài thành theo.
Nghe Diệp Phong nói vậy, Vũ Khiết hơi sửng sốt một chút.
“Ma lực?”
Nàng nghiêng nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Ta nhớ ra rồi, hai tay ta hình như có gì đó đặc biệt thật, chỉ cần ta tập trung dùng tay làm việc gì đó, đều có thể làm rất tốt, thật đúng là như có ma lực vậy.”
Diệp Phong suy nghĩ một lát, rồi nói: “Nếu không, bây giờ ngươi thử xem nào, cho ta mở mang tầm mắt.”
Hắn cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc hai bàn tay có sức mạnh hiện thực có thể đạt tới mức độ nào.
“Được.” Vũ Khiết cầm tay Diệp Phong, mang theo hai con chó vàng chạy ra khỏi nhà gỗ đến đồng ruộng.
Nơi này có rất nhiều cây nông nghiệp.
Cà chua đỏ tươi ướt mọng, hạt thóc vàng ươm mây mẩy, ngô bắp ngọt ngào béo múp, mía đen khỏe mạnh rắn rỏi, dâu rừng xanh xanh biêng biếc…
Hơn mấy chục mẫu đất trong sơn cốc, tất cả đều do một mình Vũ Khiết xử lý ngay ngắn gọn gàng.
Sản lượng mỗi loại đều cao đến dọa người.
“Ai ôi, tìm được rồi!”
Trên một cây bắp cải có một con sâu xanh đang bò bò, nó béo múp, hiển nhiên là ăn rất sướng.
Vũ Khiết đặt con sâu lên bàn tay, nhẹ nhàng vỗ về nó, thì thầm dịu dàng nói:
“Ngươi có thể đừng ăn hoa màu rau quả của ta không? Đó đều là tâm huyết của ta đó! Đi ăn cỏ dại giúp ta đi được không?”
Diệp Phong nghe thấy mà khóe miệng giật giật, bội phục suy nghĩ hoang đường của Vũ Khiết.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy Vũ Khiết rất dũng cảm.
Bình thường con gái đâu dám bắt côn trùng, vẫn luôn kính nhi viễn chi, nếu bị côn trùng bò lên người không chừng còn có thể nhảy múa như điên tại chỗ.
Nhưng Vũ Khiết lại không sợ.