Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Lúc này, Vũ Khiết đã thả con sâu lại cây rau cải.
Một khắc sau.
Một cảnh tượng kỳ tích xảy ra.
Con sâu xanh uốn éo thân thể to mọng rơi xuống cỏ dại dưới đất, há miệng gặm.
“Ha ha, lại thành công!”
Vũ Khiết vui mừng hớn hở như trẻ con, nhảy nhót vỗ tay tại chỗ, sau đó xoay người nhìn Diệp Phong: “Xem ra, bàn tay của ta rất lợi hại, đến con lợn rừng bị ta chạm vào cũng rất nghe lời đó!”
“Lợn… lợn rừng?” Diệp Phong sửng sốt.
“Đúng vậy!” Vũ Khiết nhìn phía sơn cốc có cỏ dại rậm rạp, hô lớn: “Heo heo, qua ăn cỏ dại giúp ta nha!”
Loạt soạt loạt soạt.
Bụi cỏ điên cuồng rung chuyển, sau đó một con lợn rừng toàn thân bóng lưỡng băng băng chạy tới, như con ngựa hoang thoát cương, nhưng không dẫm lên cây cối mà chỉ chạy trên bờ.
Dọc đường đi.
Lợn rừng thuận mồm hái một cành hoa dại, đi tới trước mặt Vũ Khiết, ngẩng đầu đưa hoa dại cho nàng.
“Heo heo, ngươi lại nghịch rồi!”
Vũ Khiết nhận lấy bông hoa, cài lên mai tóc rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu lợn rừng.
Thì thầm thì thầm.
Lợn rừng lim dim hai mắt có vẻ rất hưởng thụ.
“Đi thôi, nhổ cỏ giúp ta!”
Xoa xoa con lợn một hồi, Vũ Khiết phất phất tay nhỏ, nó liền uốn uốn cái mông to tướng ra ruộng ăn cỏ.
“Rốt cuộc ngươi còn thuần phục bao nhiêu động vật nữa?” Diệp Phong không nhịn được mà hỏi.
Vũ Khiết lấy ra một cây sáo, thổi lên vang vọng cả sơn cốc, khiến cho bốn phía loạt soạt.
Sau đó, vô số động vật, côn trùng nhô đầu ra.
Có nhãn kính vương xà, chim bói cá, tê tê, lợn rừng, ngựa hoang, bò rừng, bướm, ong mật, gấu, vân vân.
“Cả rắn hổ mang cũng có cơ à?” Diệp Phong trợn tròn hai mắt.
Tiểu cô nương Vũ Khiết này gấu thật đấy!
Nàng một mình ở trong sơn cốc lớn như thế, không chỉ không sợ hãi mà còn quản lý được mấy chục mẫu thổ địa, thậm chí bên cạnh còn có cả rắn độc, quá đáng sợ!
“Không hổ là sức mạnh hiện thực, cưỡng ép sửa chữa hiện thực, rất mạnh, cực kỳ không tưởng!”
Trong lòng Diệp Phong rời sông lấp bể.
Hắn càng phát hiện ra, đi theo Vũ Khiết mới là mấu chốt để phá được cửa ải cuối cùng trong khảo hạch của Thiên Tôn Điện.
“Diệp Phong ca ca, tiếp theo để ta dạy cho ngươi cách làm mực thỏi! Đúng rồi, ta còn có rất nhiều tuyệt chiêu đấy! Dù sao ngươi cũng đã quyết định ở lại đây, ta sẽ dạy ngươi hết!”
Vũ Khiết cầm lấy tay Diệp Phong, đưa hắn lên tiểu viện trên cao, tiến vào căn nhà gỗ, dạy hắn cách thu gom muội than, bỏ vào nước nấu cách thủy để loại bỏ tạp chất, làm thành phôi mực.
Diệp Phong không chút chần chừ, làm theo từ dấu tới cuối.
Chỉ có điều, không có sức mạnh hiện thực, dù hắn có nghiêm túc nhưng sản phẩm làm ra cũng chỉ có thể coi là thượng thừa, không thể bằng được Vũ Khiết.
“Làm phôi mực xong rồi, bây giờ ta đưa ngươi đi hái lá dâu, nuôi tằm con.”
Vũ Khiết cầm tay Diệp Phong, cõng giỏ trúc chạy tới rừng dâu phía xa.
Đi theo Vũ Khiết, Diệp Phong học được rất nhiều.
Trồng dâu nuôi tằm, làm mực, làm giấy, giã bánh dày, làm bút lông và nghiên mực, dệt vải, nung đồ sứ, cày ruộng, cấy mạ, gặt lúa đập lúa, chưng cất rượu…
Trên cơ bản Diệp Phong đã học được cách làm mọi thứ của tục giới.
Trong nháy mắt.
Từ khi Diệp Phong tới dây đã hơn ba tháng trôi qua, nhưng ở thế giới hiện thực mới chỉ là một canh giờ.
Trên mặt biển.
Các đệ tử Thạch Lỗi, Thẩm Vũ đều đang nhìn Diệp Phong khoanh chân ngồi trên trụ đá đen, không biết hắn thế nào rồi.
“Một canh giờ trôi qua rồi, hẳn là trong đó đã qua hơn ba tháng, chắc hẳn Chưởng môn đã ổn định ở trong thành rồi.”
“Hy vọng ngài ấy mọi sự thuận lợi.”
“Các ngươi nói xem, Chưởng môn đang làm gì trong đó.”
“Chưởng môn toàn năng, nhưng lợi hại nhất hẳn là dạy học. Ta nghĩ chắc hẳn ngài ấy sẽ tiến vào trong nhà phú thương nào đó làm lão sư cho thế gia tiểu thư, công tử!”
“Rất có thể!”
Mấy người Thạch Lỗi thảo luận.
…
Trong sơn cốc của thôn Thần Nông.
Diệp Phong ăn một miếng cà chua chua chua ngọt ngọt, đập nất cành cây, thêm vào mấy loại nguyên liệu khác, thả vào trong nước không ngừng khuấy khuấy thành bột nhão, dùng để làm giấy vệ sinh.
Hôm sau có thể làm ra mười cân.
“Diệp Phong ca ca, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt.” Vũ Khiết mang theo một cái mũ rơm đi tới, nhìn giấy vệ sinh đang phơi nắng một bên thì hài lòng gật gù.
“Đi theo ngươi học tập, có thể không tốt sao?”
Diệp Phong cười cười.
Hắn đội mũ rơm, mặc vào trường sam màu trắng mà Vũ Khiết tự làm cho mình, mày kiếm mắt sáng, tài trí bất phàm, dù đang làm việc cũng khiến cho Vũ Khiết kinh diễm.
“Ai nha, mặt nóng quá!”
Vũ Khiết bỗng che mặt nhanh chóng chạy ra, dùng nước suối mát lạnh rửa mặt, nhịp tim thùm thụp đập nhanh mới dần chậm lại, mặt cũng không còn nóng như lúc nãy nữa.
Trong tiểu viện.
Diệp Phong nhìn giấy vệ sinh chất đầy trên bàn, trong lòng cảm thán.
“Cái này gọi là hai bàn tay tạo ra hiện thực à? Hay là nói, chân lý hiện thực chính là bàn tay là đây?”
Diệp Phong lâm vào trầm tư.
Trải qua hơn ba tháng lao động, hắn phát hiện hai tay của mình cũng dần dần khác biệt.
Trong đó ẩn chứa khí tức nào đó.
Đó là… sức mạnh hiện thực!
Chỉ có điều sức mạnh này còn vô cùng yếu ớt, hắn chỉ có thể cảm nhận được nhàn nhạt, không thể thi triển ra.
“Không biết còn phải tu hành bao lâu nữa, sức mạnh hiện thực của ta mới có thể dày đậm như Vũ Khiết, có thể nhẹ nhàng sửa chữa hiện thực được đây.”
Diệp Phong cầm lấy một chùm nho khô, vừa ăn vừa nhìn mặt trời lặn dần về phía tây.
Thời gian nam canh nữ chức trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt, một năm đã qua đi.
Vùng đồng ruộng.
Diệp Phong đang cùng Vũ Khiết gặt lúa.
“Ôi, đau quá.”
Vũ Khiết bỗng ôm lấy bụng, thân thể gầy ốm lảo đảo mấy cái sắp ngã xuống.
“Cẩn thân!”
Diệp Phong bước vọt tới, đỡ lấy Vũ Khiết, đưa nàng lên bờ ruộng.
Gâu gâu gâu.
Con chó vàng lập tức chạy tới, chạy vòng quanh Vũ Khiết, đám lợn rừng, gấu lớn, nhãn kính vương xà cũng đều chạy đến, con nào cũng có vẻ lo lắng.
“Ngươi sao vậy?”
Diệp Phong sờ sờ trán Vũ Khiết, thấy lạnh buốt, nhưng vì không nhìn rõ được khuôn mặt nàng nên không biết thần sắc thế nào.
“Đau bụng quá!”
Vũ Khiết ôm bụng yếu ớt than.
“Đau bụng? Chẳng lẽ là ăn thứ gì không sạch sẽ sao? Không đúng! Đồ trong sơn cốc hầu như đều do Vũ Khiết quản lý, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, không thể có vấn đề”!
Diệp Phong đầy nghi ngờ.