Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Một khắc sau.
Hắn chú ý tới, tà vái trắng tinh của Vũ Khiết bị nhuộm đỏ, sắc mặt lập tức cứng đờ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
“A… Ta chảy máu! Có phải ta sắp chết rồi không?” Vũ Khiết cũng để ý thấy vết máu trên váy, trong lòng kinh hãi, vội vàng hô lên.
“Đừng hoảng hốt, ta biết nguyên nhân rồi!”
Diệp Phong bế Vũ Khiết lên như công chúa, dọc theo bờ ruộng chạy tới tiểu viện trên cao.
Bị Diệp Phong ôm lấy, toàn thân Vũ Khiết nóng hôi hổi.
Nàng cảm thấy thực sự khó xử lắm.
Nằm trên giườn trong nhà gỗ.
Diệp Phong đun nước, giặt khăn mặt, lau trán cho Vũ Khiết, lại pha cho nàng một bát nước đường ddwor.
“Nào, há miệng, uống đi.”
“Đây là cái gì?”
“Nước đường đỏ.”
“Sao phải uống cái này? Ồ, nước đưởng đỏ ấm uống ngon thật! Cho ta thêm hai bát, không, ta muốn ba bát!”
Vũ Khiết lập tức đổi ý.
Trong cái nhìn chăm chú của Diệp Phong, nàng uống hết ba bát nước đường đỏ mới tiếp tục nằm trên giường, khuôn mặt xinh đẹp ẩn trong làn sương mờ mờ hình như hơi ửng lên.
“Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Vũ Khiết xoa xoa bụng.
Nhưng không lâu sau nàng lại lo lắng.
“Diệp Phong ca ca, ngươi biết ta bị sao sao? Vì sao ta lại bị như thế? Còn chảy máu nữa… ta, không phải ta sẽ chết chứ? Ta không muốn chết đâu!”
Nói tới đây, nàng khóc lên.
“Không sao, đây là tình huống đặc biệt của nữ nhân các người, sau này mỗi tháng ngươi sẽ gặp tình trạng này, mỗi lần sẽ kéo dài vài ngày.” Diệp Phong giải thích.
“A?” Vũ Khiết lập tức kinh hãi.
Tháng nào cũng chảy máu, mỗi lần kéo dài vài ngày cơ à?
Thế này không phải là sẽ chết sao?
Sắc mặt Vũ Khiết lại càng tái nhợt, toàn thân run lên, chỉ sợ mình cứ như vậy mà buông tay nhân gian.
Diệp Phong mỉm cười động viên nàng yên tâm.
“Không phải chuyện lớn gì, nữ nhân nào cũng sẽ trải qua chuyện này, ngươi cũng sẽ có. Không tin, ngươi thử hỏi những nữ nhân mà ngươi quen đi, tỷ như các đại thẩm đại mụ trong thôn ấy.”
“Còn nữa, sau này gặp phải tình huống này phải chú ý thân thể hơn, uống nhiều nước đường đỏ, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Mấy ngày tới đây ngươi cứ nằm nghỉ cho tốt đi.”
“Thóc lúa trong ruộng một mình ta thu hoạch là được rồi.”
Diệp Phong nghĩ tới chuyện gì đó, lại nói: “Để ta đi đun nước cho ngươi, lát nữa nhớ đi tắm.”
Dứt lời, hắn đắp chăn lên cho Vũ Khiết.
“Ừm, đều nghe ngươi.” Vũ Khiết nhu thuận khẽ gật đầu, ánh mắt phản chiếu khuôn mặt tuấn dật của Diệp Phong, tâm tình dần thoải mái hơn, nhắm mắt lại nặng nề thiếp đi.
“Ngủ đi!”
Diệp Phong rời căn nhà gỗ.
Trong viện.
Đám thú gấu lớn, chó vàng, lợn rừng, nhãn kính vương xà đều tụ tập tại đây, đang nhìn chằm chằm vào trong gian phòng.
“Nàng không sao, mấy ngày nữa sẽ khỏe.”
Diệp Phong nói.
Nhưng con chó vàng và đám động vật vẫn trông mòn con mắt, một mực thủ trong sân, chỉ sợ Vũ Khiết bỏ rơi mình mà đi.
Trong phòng tắm.
Diệp Phong đun nước nóng, nhìn theo hướng phòng ngủ của Vũ Khiết, lắc đầu nói: “Thì ra Vũ Khiết còn rất nhỏ, là một thiếu nữ vừa mới bước vào tuổi dậy thì.”
Khi chăm sóc cho Vũ Khiết, dường như hắn trở thành một đại ca ca có thể đỉnh thiên lập địa.
Tâm cảnh, lại có khác biệt.
Vài ngày sau.
Cuối cùng Vũ Khiết đã ổn hơn, đổi một bộ váy dài màu đen, cầm dây diều, chạy nhanh trên đồng cỏ.
Diệp Phong cầm cuốc đi tới, thấy cảnh này lập tức tò mò hỏi: “Sao ngươi không mặc váy màu trắng?”
Vũ Khiết đỏ mặt ấp úng nói.
“Ta… ta sợ mình bị chảy máu, cho nên dứt khoát mặc váy đen, sẽ không thấy rõ.”
Diệp Phong cười cười.
Hắn dùng tay vuốt vuốt đầu Vũ Khiết, nói: “Nha đầu ngốc, ngươi chờ một chút, mấy ngày nữa ta sẽ tặng quà cho ngươi.”
“Quà sao?” Vũ Khiết lập tức mong đợi.
Trong màn đêm.
Chờ Vũ Khiết nặng nề khiếp đi, Diệp Phong quay vào phòng tu hành của mình, trên bàn chất đầy các loại vải lụa và bông vải, đều được trụng qua nước sôi, phơi khô, rất sạch sẽ.
Trên bàn còn có mười mấy bản vẽ.
Trên đó vẽ một thứ giống như hình chữ thập, là một thứ nằm trong trí nhớ của Diệp Phong: băng vệ sinh!
“Cuối cùng đã chuẩn bị xong bản thiết kế!”
Một lúc lâu sau, Diệp Phong nhìn tờ cuối cùng trong bản vẽ, ánh mắt có vẻ hài lòng.
“Tiếp theo, phải chế tạo thôi!”
“Tính toán thử, có lẽ từ giờ đến kỳ tiếp theo của Vũ Khiết chỉ có hơn nửa tháng, ta chuẩn bị sớm một chút cho đủ.”
Dứt lời, Diệp Phong đeo găng tay bằng khăn lụa lên, bắt đầu căn cứ theo bản thiết kế mà cắt may.
Một đêm này, căn bản Diệp Phong không ngủ.
Mới đầu hắn còn buồn ngủ, nhưng về sau nghĩ lại, thức đêm dễ đột tể, vậy thức xuyên đêm luôn là được.
Ngày hôm sau.
Vũ Khiết đã tỉnh lại.
Thấy cửa phòng Diệp Phong còn đang khép, bên trong vẫn châm đèn dầu hỏa, bèn vụng trộm nhìn vào qua khe cửa, thì thấy Diệp Phong gục xuống bàn như đang ngủ thiếp đi.
Mặt bàn chất đống đủ thứ đồ.
Kim khâu, bong, khăn lụa.
Ngoài ra còn có một thứ đồ hình chữ thập nữa, chỉ bất quá có hai đầu ngắn hai đầu dài, có vẻ rất cổ quái.
“Đây là cái gì nhỉ?”
Vũ Khiết cầm một cái băng vệ sinh đã làm xong, nhìn trái nhìn phải, sửng sốt không biết thứ này là cái gì, để làm gì, hoa tay múa chân ướm lên người.
“Đây là khăn mặt, để rửa mặt à?”
“Hay là khăn lau?”
“Có lẽ là dùng để rửa bát?”
“Cũng không thể là mũ hoặc mạng che mặt nhỉ?”
Vũ Khiết cầm băng vệ sinh không ngừng loay hoay, thấy Diệp Phong có vẻ muốn tỉnh lại, bèn vội vàng thả đồ trong tay xuống, lặng lẽ chạy ra ngoài.
Mấy ngày sau.
Diệp Phong giương đôi mắt thâm quầng đưa một cái hòm gỗ cho Vũ Khiết, nói: “Quà cho ngươi!”
“A…! Đúng là thứ này!:
Thấy một thùng băng vệ sinh thuần thủ công, Vũ Khiết lập tức che miệng kinh ngạc.
Khóe miệng Diệp Phong giật giật
Xem ra Vũ Khiết rát nghịch ngợm, không ngờ nàng dám chạy đến phòng hắn nhìn lén.
“Cái này gọi là băng vệ sinh.” Diệp Phong nói.
“Diệp Phong ca ca, cái này dùng thế nào?” Vũ Khiết lấy ra một cái băng vệ sinh, đội lên đầu hỏi: “Dùng làm mũ à?”
Thấy thế Diệp Phong suýt nữa thì cười sặc sụa.
“Không phải!”
Hắn vội vàng lắc đầu, sau đó tiến đến bên cạnh Vũ Khiết, nhỏ giọng nói phương pháp sử dụng, cũng đưa theo một cuốn sách hướng dẫn sử dụng.
Thấy nội dung trên đó, hai má Vũ Khiết lập tức nóng lên.