Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Thật đáng ghét!”
Vũ Khiết thẹn thùng chạy ra.
Nhưng nàng lập tức quay lại, ôm lấy cái hòm đầy băng vệ sinh, xám xịt chạy vào khuê phòng của mình, nửa ngày cũng không dám ra ngoài cửa, có lẽ là đang học cách sử dụng.
“Lần đầu dùng cái này, thẹn thùng cũng là bình thường.”
Diệp Phong đằng hắng một cái, cầm cuốc lên, tiếp tục tới ruộng làm việc, tâm cảnh càng lạnh nhạt, cũng cảm thấy sự thanh thản của người điền viên cổ đại.
“Đông hái cúc, khoan thai gặp Nam Sơn!”
Nhìn mặt trời mới mọc phía xa xa, Diệp Phong nói vậy.
Một khắc này.
Hắn cảm thấy một cảm giác kỳ dị.
Hai tay hắn như có hơi nóng phun trào, như có một con sâu khỏe mạnh nào đó đang kết kén, sắp phá kén thành bướm!
“Luồng sức mạnh hiện thực thứ nhất của ta sắp xuất hiện!”
Diệp Phong cảm nhận được.
Hắn quay đầu nhìn về phòng Vũ Khiết, nhớ tới món quà mấy ngày gần đây mình tự làm, khóe miệng hơi cong lên.
“Hình như ta hiểu rồi.”
“Dùng hai tay tạo ra đồ vật mới có thể tăng cường sức mạnh hiện thực, dù sao thì, sức mạnh này vốn cắm rễ ở hiện thực!”
“Chỉ có làm nhiều mới có thể tiến bộ.”
“Vẫn là câu nói kia.”
“Dùng hai tay, sáng tạo ra hiện thực!”
Diệp Phong thấp giọng thì thào, mây trên trời không ngừng bốc lên như đang phụ họa.
Buổi chiều.
Diệp Phong đang dùng mấy thứ nguyên liệu phẩm chất không tệ như ống trúc, lông sói, keo dính làm bút lông, đột nhiên hai mắt bị một bàn tay mát lạnh che đi.
“Đoán xem ta là ai?” Vũ Khiết cười xấu xa nói.
Diệp Phong bất đắc dĩ nói.
“Vũ Khiết, cả tòa sơn cốc chỉ có hai người ta và ngươi, ngoài ngươi còn có thể là ai? Không thể là lợn rừng chứ.”
“Phi phi phi, ngươi mới là lợn rừng!”
Vũ Khiết nhanh chóng buông tay, ngồi trên ghế trước mặt Diệp Phong, gác cằm lên tay: “Diệp Phong ca ca, có cảm thấy ta có gì đặc biệt không?”
Diệp Phong đánh giá Vũ Khiết.
Khuôn mặt nàng vẫn bị sương mù nhàn nhạt bao phủ, không nhìn rõ lắm, chỉ có thể thấy ngũ quan tinh xảo, lớn lên rồi nhất định là mỹ nữ.
Còn về dáng người…
Một thiếu nữ mới dậy thì có dáng người gì chứ? Ở độ tuổi này, hoặc là béo, hoặc là gầy.
“Không khác gì.” Diệp Phong quan sát một lát, không phát hiện có gì khác biệt, bèn tiếp tục làm bút lông.
“Sao lại không thay đổi chứ?” Vũ Khiết lấy gương đồng ra soi soi: “Ta cảm thấy càng ngày mình càng đẹp.”
Diệp Phong: “…”
Hắn không phản bác được, tiếp tục làm bút lông.
“Diệp Phong ca ca, mấy ngày nữa ta muốn tới tiểu trấn bên cạnh đưa hàng, ngươi có thể đi cùng bảo vệ ta không?”
Khuôn mặt Vũ Khiết tràn đầy chờ mong.
Từ sau lần nàng một mình tới thành Phàm Nhân bị năm tên du côn bắt nạt, suýt nữa bị bán vào thanh lâu, Vũ Khiết đâm ra sợ, không dám rời khỏi tầm mắt Diệp Phong.
Nhưng đã qua một năm, giấy vệ sinh, vải góc, tơ lụa các loại trong sơn cốc đã chồng chất như núi nhất định phải đem bán.
Nếu không, nhà kho không chứa nổi nữa.
“Mấy hôm nữa à?” Diệp Phong khẽ gật đầu. “Có thể, nhưng mà, ta còn cần chút thời gian làm mấy thứ binh khí thuận tay.”
“Quá tốt rồi!”
Nghe Diệp Phong đồng ý đi cùng, Vũ Khiết lập tức nhảy xuống đất, hưng phấn xoay quanh tại chỗ.
Rạng sáng hôm sau.
Diệp Phong lấy ra một khối thép, sang tiểu viện bên cạnh lấy than lửa, quạt gió, đe, chùa thép, kìm sắt.
“Sắp rời khỏi sơn cốc rồi, ta nhất định phải chế tạo binh khí.”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Choang choang choang!
Chẳng mấy chốc, Diệp Phong vung chùy lên không ngừng đập lên miếng thép nung đỏ, dội ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Sau lần hôn mê trước, sống trong sơn cốc hơn một năm, tố chất thân thể của hắn càng ngày càng mạnh.
Một cánh tay nhấc được vạn cân.
Dùng sức hai tay hắn có thể ôm được hai ba vạn cân, nhẹ nhàng nhảy một cái có thể cao hơn nóc nhà.
Thân thể thế này đủ để đối kháng với người tu hành đã có phẩm giai.
Nếu có thêm binh khí thuận tay, tỷ như một thanh lợi kiếm, một cây cung và mấy mũi tên đã tôi độc, dù là người tu hành có phẩm giai hắn cũng có thể nhẹ nhàng giết chết.
Mấy ngày sau.
Diệp Phong vác một cây cung, cùng trăm mũi tên độc, còn có một thanh trường kiếm phong mang tất lộ đứng trước cửa phòng Vũ Khiết.
“Được rồi.” Hắn nói.
Kẽo kẹt!
Vũ Khiết từ trong phòng bước ra, toàn thân áo đen, trên đầu còn đội vải đen, cõng một cái bao to tướng.
“Diệp Phong ca ca, ta cải trang thế nào?”
Vũ Khiết chỉ chỉ bản thân.
“Cũng được.” DIỆP PHONG gật đầu: “Bây giờ chúng ta chuẩn bị lên đường thôi.”
“Được!”
Vũ Khiết đi tới trước nhà kho. Ở đây có ba cỗ xe ngựa, mỗi cỗ có hai con ngựa hoang kéo.
Hai người nhảy lên xe.
Chẳng mấy chốc, đội xe dọc theo đường núi tiến tưới một trấn nhỏ phía xa xa, ngược hướng với thành Phàm Nhân.
“Nơi đó tên là gì?” Diệp Phong hỏi.
“Trấn Nam Bình.” Vũ Khiết nói.
“Cách bao xa?” Diệp Phong lại hỏi.
“Chừng bốn mươi, năm mươi dặm đi!” Vũ Khiết ngẫm nghĩ một lát mới nói ra một số lượng đại khái.
Nghe vậy, hai mắt chớp lên.
Thôn Thần Nông cách thành Phàm Nhân chừng hơn mười dặm, trấn Nam Bình ở hướng ngược lại cách thôn Thần Nông chừng bốn năm chục dặm, tính ra nó cách thành Phàm Nhân ít nhất năm mươi dặm trở lên.
Mà người tham gia khảo hạch lại không thể rời thành Phàm Nhân hơn năm mươi dặm.
Nghĩ vậy, Diệp Phong nhíu mày.
“Diệp Phong ca ca, ngươi thấy thế nào?” Thấy khuôn mặt Diệp Phong u sầu, Vũ Khiết lập tức trừng to mắt.
“Không có việc gì.” Diệp Phong lắc đầu.
Dù trấn Nam Bình xa xôi, cách thành Phàm Nhân hơi năm mươi dặm, hắn cũng phải đưa Vũ Khiết đến nơi xa nhất có thể.
Tình hình sau đó thế nào đến lúc đó lại nói.
Trên đường đất.
Vũ Khiết dựa vào vai Diệp Phong, nói: “Diệp Phong ca ca, ta cảm thấy ngươi rất tốt, ngươi sẽ bảo vệ ta cả đời chứ? Đúng rồi, ra nghe nói người khác đều có ca ca bảo vệ, ngươi có thể làm ca ta chứ?”
Diệp Phong sờ sờ chóp mũi Vũ Khiết: “Nha đầu ngốc, bây giờ ta không phải là ca ca của ngươi sao?”
“Ca ca!” Vũ Khiết thân mật gọi một tiếng: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta, có thể bảo vệ ta cả một đời không?”
“Về sau ngươi sẽ lấy chồng, có phu quân của ngươi bảo vệ.” Diệp Phong cười cười, nói vậy.
“Vậy nếu ta không lấy chồng thì sao? Ta cảm thấy bên ngoài không có ai tốt như Diệp Phong ca ca, ta muốn ở bên cạnh ngươi cả đời.” Vũ Khiết nũng nịu nhẹ nhàng nói.