Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nghe vậy, Diệp Phong bất đắc dĩ nói.
Hắn nhìn Vũ Khiết, không biết mình đang trải qua một giấc mộng hay trên đời này có một người thực sự tên Vũ Khiết nữa.
Nếu là một giấc mộng thì còn tốt.
Nếu trên đời này có một Vũ Khiết thật sự, thì chuyện này rất phức tạp rồi.
Với một người thật, hắn không dám tùy tiện hứa hẹn gì.
Sau một hồi trầm tư thật lâu, Diệp Phong vuốt vuốt đầu Vũ Khiết, đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Bất kể thế nào, chỉ cần ngươi còn ở bên cạnh ta, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.”
“Được!” Vũ Khiết vươn tay: “Ngoéo tay nào!”
Diệp Phong bất đắc dĩ duỗi ngón tay nhỏ móc với Vũ Khiết, cũng nói: “Chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Vừa dứt lời.
Diệp Phong đột nhiên phát hiện thân thể mình như có dòng điện chạy qua, khiến cho toàn thân hắn run lên.
Vũ Khiết thì không có biến hóa gì.
“Diệp Phong ca ca, ngươi sao vậy?” Vũ Khiết có thể cảm giác được Diệp Phong hơi run rẩy, đâm ra tò mò hỏi thăm.
“Không sao.” Diệp Phong lắc đầu, thả lỏng tay.
Lúc này.
Hắn cảm giác được đầu mình nặng trĩu, giống như hơn một năm trước khi vừa tiến vào sơn cốc, may sao tố chất thân thể hắn được tăng lên rất nhiều, không bao lâu sau đã khôi phục bình thường.
Lúc này hắn đột nhiên phát hiện Vũ Khiết đang dựa vào vai mình ngủ thiếp đi.
“Nha đầu này lại ngủ rồi.”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, một tin tức xông vào não hái, khiến cho hắn phải ôm đầu rên rỉ, hai mắt trợn trừng, trước mắt hiện ra từng dòng văn tự cổ xưa, ẩn chứa uy năng lớn lao.
“Lại là quyển thượng của Vạn Hóa Chi Thủ.”
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Vì sao bõng nhiên ta có được quyển thượng của môn thần thông Thiên Tôn này? Chẳng lẽ là vì… lời hẹn của ta và Vũ Khiết?”
Diệp Phong nhíu mày.
Mặc dù biết Vũ Khiết không tầm thường, rất có thể trên người nàng có ẩn giấu phương pháp tu hành của Vạn Hóa Chi Thủ, nhưng hắn nghĩ rằng vì một lời hẹn với nàng mà thu được quyển thượng của môn thần thông này.
“Xem ra, chỉ cần mình luôn ở bên cạnh bảo vệ Vũ Khiết, trải nghiệm cuộc sống người phàm, sẽ có thể thông qua được khảo nghiệm Hóa Phàm Trăm Năm này.”
Diệp Phong nghĩ vậy.
Sau đó, hắn nhắm mắt bắt đầu tu luyện quyển thượng của Vạn Hóa Chi Thủ.
Trên xe ngựa.
Diệp Phong nhìn hai tay mình.
Hắn tu hành quyển thượng Vạn Hóa Chi Thủ của Thiên Tôn thần thông, phát hiện ra bốn phía có sức mạnh hiện thực rời rạc bay tới, khiến cho sức mạnh hiện thực trong tay đột phá được bình cảnh.
Choang!
Trên lòng bàn tay Diệp Phong xuất hiện gợn nước, hiện ra một sợi sức mạnh vô hình.
Tất cả những người khác đều không nhìn thấy, cũng không cảm giác được.
Chỉ có mình Diệp Phong mới có thể nhìn thấy gần như một sợi khí tức đang vờn quanh lòng bàn tay mình, dường như có thể vặn vẹo hiện thực.
“Đây là sức mạnh hiện thực thật sự sao? Cảm nhận thì quả nhiên thuần hơn sức mạnh của Mã Lương Bút rất nhiều.”
Diệp Phong thầm nghĩ vậy.
Hắn nâng cung bắn tên, đưa sợi sức mạnh chi lực này cuốn vào trước mũi tên, bắn vào rừng trúc cách mấy chục mét.
Vèo!
Mũi tên bắn thủng một thân cây trúc, tiếp tục bay tiếp, sắp biến mất rồi.
Lúc này, Diệp Phong đưa tay ra.
“Sửa chữa hiện thực! Mũi tên quay về!”
Diệp Phong thầm nghĩ thế.
Sợi sức mạnh hiện thực bám vào đầu mũi tên kia khẽ rung lên một chút, chớp mắt đã tiêu hao hầu như không còn, mũi tên cũng biến mất chỉ trong chớp mắt.
Leng keng!
Trong bao đựng tên của Diệp Phong, mũi tên vừa bắn ra đột nhiên lại xuất hiện, còn ẩn chứa thêm một khí tức huyền diệu mang uy năng lớn lao.
“Thật sự có thể cứng rắn sửa chữa hiện thực. Rất tốt!”
“Mà sợi sức mạnh hiện thực này bám vào mũi tên, cải tạo nó thành thần tiễn, không chỉ có uy lực to lớn còn có thể tương thông với suy nghĩ của ta, tối thiểu cũng có thể sử dụng mười lần năng lực sửa chữa hiện thực này.”
“Mũi tên này còn có thể giết được người tu hành!”
Diệp Phong âm thầm phân tích.
Sau đó, hắn tiếp tục tu hành quyển thượng Vạn Hóa Chi Thủ, lòng bàn tay sắp xuất hiện sợi sức mạnh hiện thực mới.
Bên cạnh Diệp Phong.
Vũ Khiết đã ghé vào ván gỗ trên xe ngựa nặng nề ngủ thiếp đi, nhưng hai tay vẫn túm chặt góc áo hắn, dường như nàng rất sợ hắn rời đi.
“Nha đầu ngốc này!”
Diệp Phong liếc qua, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngao!”
Không bao lâu sau, hai bên đường núi vang lên tiếng sói tru kinh hồn táng đảm. Gần đây có sói.
Mà không chỉ có một con!
“Ai nha!”
Vũ Khiết bừng tỉnh, vội vàng dụi dụi mắt, thấy Diệp Phong vẫn ở bên cạnh thì thở phào một hơi, sau đó lo lắng quan sát bốn phía.
“Diệp Phong ca ca, có sói!”
Vũ Khiết yếu ớt nói.
“Không sao. Hết thảy đã có ta.” Diệp Phong lạnh nhạt nói.
Dù không có sức mạnh hiện thực, lấy tố chất thân thể hiện tại của hắn, muốn đánh bại mãnh hổ cũng đơn giản, căn bản không cần sợ một đám sói hoang có sức tấn công yếu hơn.
Vèo vèo vèo!
Chẳng mấy chốc, có mười mấy con sói hoang xuất hiện xung quanh họ, con nào cũng cao tới cả mét, rất cao lớn khỏe mạnh, bao vây đội xe.
“Hí hí hí!”
Ngựa kéo xe điên cuồng hí lên như đang uy hiếp đám sói hoang này, tỏ vẻ mình không dễ bắt nạt đâu.
“Ngaooooo!”
Nhưng Lang Vương trốn trong rừng rậm đang gầm thét lên, tất cả sói hoang đều lao tới, dọa Vũ Khiết sợ hãi ôm chặt eo Diệp Phong.
“Nhắm mắt lại. Còn lại giao cho ta.”
Diệp Phong dựng cung, bắn mũi tên đã hấp thụ sức mạnh hiện thực ra ngoài.
Vèo vèo vèo!
Mũi tên này như thiên thần hạ phàm, đầu tiên là xuyên qua đầu con sói đầu tiên, sau đó rẽ ngoặt một cái đâm xuyên qua đầu con sói khác.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ sói trong tầm mắt đều mất mạng.
“Ô Ngaoooo!”
Lang Vương trong rừng gầm lên, vắt chân lên cổ mà chạy, động cỏ rung rung, bị Diệp Phong bắt được phương hướng.
Vèo!
Mũi tên đang lơ lửng giữa không trung lập tức tăng tốc đuổi theo, còn chưa vào trong rừng đã vang lên tiếng kêu của Lang Vương.
Một khắc sau.
Mũi tên nhuốm đầy máu bay trở lại, Diệp Phong duỗi tay nắm lấy.
“Không việc gì rồi, chúng ta đi thôi!”
Diệp Phong vỗ vỗ Vũ Khiết bên cạnh, lấy khăn ra lau mũi tên, cắm lại vào ống tên sau lưng.
“Cái này… Đều là Diệp Phong ca ca ngươi làm sao?”
Vũ Khiết nhìn thi thể sói hoang đầy đất, con nào cũng bị xuyên thủng đầu, khiến nàng hãi hùng khiếp vía.