Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1494 - Chương 1494 - Mũi Tên Rẽ Ngoặt

Chương 1494 - Mũi tên rẽ ngoặt
Chương 1494 - Mũi tên rẽ ngoặt

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Tiễn thuật của ta rất tốt, để bảo vệ ngươi.” Diệp Phong cười cười, vỗ vỗ mông con ngựa: “Giá!”

“Hí hí hí!””

Con ngựa hí lên, kéo xe ngựa chạy dọc theo con đường núi, hướng tới trấn Nam Bình cách đó mấy chục dặm.

“DIỆP PHONG ca ca, thì ra ngươi lợi hại như thế!”

Vũ Khiết dựa lên lưn gDiệp Phong, nhìn góc mặt anh tuấn của vị đại ca ca này một cách đầy sùng bái.

“Cũng được.” Khóe miệng Diệp Phong khẽ nhếch lên.

Một lát sau, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, đến giữa trưa thì tới bình nguyên.

Phía trước có một tòa cổ trấn.

“Diệp Phong ca ca, đó là trấn Nam Bình.” Vũ Khiết chỉ cổ trấn phía xa xa, vui sướng giới thiệu.

“Ừm, tiếp tục đi đi!” Diệp Phong gật đầu.

Nhưng chẳng mấy cốc, khi đội xe rẽ qua một khúc quanh, Diệp Phong đột nhiên cảm thấy sợ hãi hết hồn.

Một khắc sau.

“Ồi!”

Diệp Phong như đụng phải hàng rào vô hình, bị xe ngựa chèn giữa không trung, đau đớn kêu thảm.

“Diệp Phong ca ca, ngươi sao vậy?”

Vũ Khiết hinh hãi hô lên.

“Ta bị kẹt lại.” Diệp Phong vội vàng giải thích, điều khiển xe ngựa lùi lại rồi đưa tay sờ sờ.

Rầm rầm rầm!

Diệp Phong đập tay vào hư không lại vang lên tiếng đập vách tường, dọa Vũ Khiết bên cạnh sợ ngây người.

“Diệp Phong ca ca, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Vũ Khiết cực kỳ không thể tin nổi.

Diệp Phong đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, rồi nói: “Đây là một loại hạn chế, ta cũng không biết giải thích với ngươi nguyên nhân thế nào. Tóm lại, có thể ta không thể tiếp tục đi tới được.”

Vũ Khiết lập tức cuống lên, nói: “Ngươi không thể đi theo giúp ta, vậy ta thà rằng không tới trấn Nam Bình.”

Dứt lời, nàng vươn tay sờ, nhưng không đụng phải hàng rào vô hình nào hết, thế là quay đầu nói vơi sDiệp Phong:

“Diệp Phong ca ca, ngươi xem, ta không sao cả!”

Diệp Phong cười khổ.

Đương nhiên ngươi không sao rồi, dù sao ngươi cũng là người địa phương, nhưng ta lại là người tới tham gia khảo hạch, không thể cách thành hơn năm mươi dặm.

Diệp Phong thầm than khổ.

“DIỆP PHONG ca ca, nếu không, để ta kéo ngươi, xem ngươi có thể đi tới không.” Vũ Khiết đột nhiên có một ý tưởng.

“Sợ là không được.” Diệp Phong lắc đầu.

Nhưng Vũ Khiết đã giữ chặt tay hắn, đưa hắn tiến lên.

Rầm một cái.

Diệp Phong lại đụng phải hàng rào vô hình.

Nhưng lần này, hắn cảm thấy tay mình nóng rực, hình như có một sợi sức mạnh hiện thực đang rung chuyển trong bàn tay.

“Có lẽ, làm thế này có thể được!”

Diệp Phong giơ tay lên, tiêu hao hết một sợi sức mạnh hiện thực, ấn lên hàng rào vô hình, khiến cho phía trước xuất hiện sóng như gợn nước, cuối cùng bàn tay đã vượt qua được hàng rào giới hạn khoảng cách năm mươi dặm .

“Thành công!”

Diệp Phong mừng rỡ, vừa sải bước ra thì như tiến vào một mảnh thiên địa mới tinh, như vừa thoát khỏi ràng buộc.

“Diệp Phong ca ca, ta đã nói rồi, nhất định ngươi có thể cùng ta tới trấn Nam Bình.”

Vũ Khiết chống hai tay vào nạnh, có vẻ rất kiêu ngạo.

“Ha ha, may mà có có ngươi giúp đỡ!” Diệp Phong xoa xoa đầu Vũ Khiết, tiếp tục tiến tới trấn Nam Bình.

Trên đường đi.

Diệp Phong lâm vào trầm tư.

“Xem ra, muốn vượt được khoảng cách cực hạn năm mươi dặm, đầu tiên phải được Vũ Khiết giúp đỡ, sau đó nhất định phải tiêu hao một sợi sức mạnh hiện thực.”

“Hiện giờ ta đã đột phá ràng buộc, tình tiếp theo hẳn là sẽ thay đổi hoàn toàn.”

Diệp Phong nghĩ vậy, đi thêm khoảng một khắc đồng hồ thì đến trấn Nam Bình.

“Đây là trấn Nam Bình.”

Vũ Khiết chỉ chỉ bia đá trước cổ trấn trước mặt, trên đó viết ba chữ “Trấn Nam Bình”

Diệp Phong nhìn bia đá.

Ba chữ “Trấn Nam Bình” viết trên đó rất tinh tế, như dùng thước cây để đo ấy.

“Sao lại muốn tới trấn này bán đồ?” Diệp Phong cúi đầu xuống hỏi Vũ Khiết bên cạnh.

“Mặc dù trấn Nam Bình chỉ có hơn năm vạn người, nhưng vẫn có đường sá nối thông với thành Phầm Nhân và mấy chục tòa thành trì, giao thông tiện lợi, có rất nhiều thương nhân hội tụ, đương nhiên phải tới đây bán rồi!”

Vũ Khiết giải thích.

“Thì ra là điểm trung chuyển giao thông, hiểu rồi!” Diệp Phong gật đầu.

Hai người ngồi xe ngựa tiến vào trấn Nam Bình, bên đường lập tức có không ít người nhìn thấy Vũ Khiết, vội vàng chào hỏi.

“Ôi, đây không phải là Vũ Khiết sao?”

“Ngươi lại đến bán đồ à?”

“Bình gốm lần trước ngươi bán cho ta rất tốt, còn nữa không vậy?”

“Vũ Khiết, ta có một mối hôn sự muốn giới thiệu với ngươi, có muốn không?”

“Lão bà tử này thật không có mắt mà! Không thấy bên cạnh Vũ Khiết có một vị tiểu hỏa tử tuấn tú hông đeo trường kiếm vai khoác trường cung à, hai người trai tài gái sắc, nào cần ngươi giới thiệu?”

“Nói cũng đúng.”

Tiếng nói trên phố không dứt bên tai.

Nghe chuyện làm mối, Vũ Khiết đỏ mặt, vội vàng xích lại gần Diệp Phong như muốn công khai gì đó.

“Các vị nương đại gia, ở đây ta có rất nhiều hàng mới, đều là thượng phẩm, các vị có cần không?”

Vũ Khiết chần chừ một lát rồi hô lên.

“Muốn muốn!”

“Hàng của Vũ Khiết đều là cực phẩm, có ai không muốn chứ?”

“Lại nói, cũng một năm rồi ngươi khôn tới, nhìn cũng duyên dáng yêu kiều hơn, bên cạnh còn có tiểu hỏa tử tuấn dật, không phải đã thành hôn rồi chứ?”

Không ít đại nương quen thân với Vũ Khiết trêu ghẹo.

“Làm gì có!”

Vũ Khiết hơi đỏ mặt.

Không bao lâu sau.

Diệp Phong và Vũ Khiết lấy đồ trong xe ngựa ra, bán hết số hàng lẻ với giá thấp cho các vị đại nương gia này.

Lát sau, hai người tiến tới một tòa trang viên cách đó không xa.

Thương nhân nơi đó mới là khách hàng lớn của Vũ Khiết.

Lâm phủ, trấn Nam Bình.

“A, thì ra là Vũ Khiết tiểu thư. Vị này là?” Trước cổng chính Lâm phủ, Lâm quản gia một thân áo trường bào màu nâu nhìn thấy Diệp Phong bên cạnh Vũ Khiết thì kinh ngạc hỏi.

“Đây là Diệp Phong ca ca, chuyên môn bảo vệ ta.”

Vũ Khiết giật giật ống tay áo Diệp Phong.

“A, thì ra là hộ vệ.” Lâm quản gia gật gật đầu, lập tức mở cửa lớn để Vũ Khiết đánh xe ngựa vào trong Lâm phủ.

Một vị nam tử trung niên râu cá trên bước nhanh tới, vừa thấy Vũ Khiết thì vui mừng chắp tay nói:

“Thì ra là Vũ Khiết tiểu thư, lần này lại mang đến tận ba cỗ xe chở hàng cơ, thật là khiến cho Lâm phủ chúng ta buôn bán rực rỡ mà! Tới, tới đại điện uống trà nào.”

Bình Luận (0)
Comment