Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1495 - Chương 1495 - Hắc Phong Trại Lại Xuất Hiện

Chương 1495 - Hắc Phong Trại lại xuất hiện
Chương 1495 - Hắc Phong Trại lại xuất hiện

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Gia chủ Lâm gia khách khí quá.” Vũ Khiết khoát tay áo nói: “Uống trà thì không cần, xem hàng trước đi đã!”

Vũ Khiết mở màn che xe ngựa, lộ ra hàng hóa bên trong.

Lồng chim tre trúc, giỏ thức ăn, đồ thủ công.

Vải tơ lụa cao cấp, có hoa văn thượng hạng.

Bát sứ, bồn sứ, mâm sứ tinh mỹ.

Nho khô, hồng khô, bột mì thượng hạng, bột khoai lang, gạo trắng.

Còn có bút mực giấy nghiên thượng hạng nữa.

Đồ Vũ Khiết làm, đương nhiên đều là tinh phẩm!

“Tốt tốt tốt!”

Gia chủ Lâm gia vỗ tay tán thưởng, cảm thấy đồ Vũ Khiết đưa tới quá hoàn mỹ, mặc dù phải chờ một năm mới có hàng nhưng trong ba cỗ xe ngựa đầy nhóc này đủ cho Lâm gia kiếm được món hời kha khá rồi.

“Ta sẽ đi kiểm kê hàng hóa ngay, kết toán tại chỗ.”

Gia chủ Lâm gia dặn lại một câu.

“Làm phiền rồi.” Vũ Khiết đứng bên cạnh Diệp Phong hỏi: “Diệp Phong ca ca, ngươi có khát nước không?”

“Không có.”

Mặc dù hiện giờ hắn không thể trở thành Luyện Khí Sĩ, thậm chí ngoại trừ sức mạnh hiện thực hắn cũng không cảm ứng được pháp tắc gì, nhưng tố chất thân thể cũng không tệ.

Buổi sáng uống một bình nước đủ để chống đỡ nửa ngày rồi.

Nửa khắc đồng hồ sau.

“Vũ Khiết tiểu thư, tất cả hàng hóa đa kiểm kê xong, tổng cộng trả cho ngươi một trăm lạng bạc ròng.” Gia chủ Lâm gia vẫy tay, Lâm quản gia cầm tới một cái khay, trên đó đặt một trăm lạng bạc ròng.

“Oa, nhiều tiền quá!”

Vũ Khiết nhanh chóng bưng khay lên, đổ hết bạc vào túi tiền bên hông, rồi kéo tay Diệp Phong leo lên xe ngựa rời Lâm phủ.

“Vũ Khiết tiểu thư, không ăn một bữa cơm đã rồi đi?”

Sau lưng vang lên tiếng Gia chủ Lâm gia gào lên.

“Không được! Bây giờ ta đang có tiền, muốn tới tửu lêu mời Diệp Phong ca ca ăn tiệc!” Vũ Khiết cười nói.

Nghe vậy, trong lòng Diệp Phong ấm áp.

Hắn phát hiện nha đầu Vũ Khiết này rất tốt

Trong một tòa tửu lâu.

Diệp Phong cùng Vũ Khiết ngồi gần cửa sổ, uống rượu ngọt tự nhưỡng, ăn món ăn chiêu bài của tửu lâu, tâm tình thư sướng.

“Ba cỗ xe ngựa hàng, một trăm lạng bạc ròng, lỗ rồi!”

Diệp Phong than thở.

“Không lỗ đâu!” Vũ Khiết lắc đầu: “Gia chủ Lâm gia rất dễ nói chuyện, lần giao hàng nào cũng trả tiền ngay.”

Hai mắt Diệp Phong lóe lên: “Còn có người không trả tiền sao?”

“Có chứ!” Vũ Khiết gật gật dầu.

Diệp Phong thở dài một hơi.

Trước kia Vũ Khiết lẻ loi một mình, bị người khác bắt nạt là rất bình thường. Gia chủ Lâm gia thanh toán tiền ngay trước mặt nàng, dù có hơi ít một chút nhưng dù sao đối phương cũng là người làm ăn, không thể nhập hàng với giá cao được.

Tính toán ra, Gia chủ Lâm gia cũng là người tốt.

“Ăn uống no đủ rồi, về thôi!”

“Ừm!”

Sau nửa canh giờ.

Hai người ngồi trên xe ngựa trống không trở về tòa sơn cốc thanh u trong thôn Thần Nông kia.

Sau đó, Diệp Phong một mực ở bên cạnh Vũ Khiết.

Hắn không ngừng luyện tập tiễn thuật, kiếm thuật, cũng tu luyện ra được bộ Vạn Hóa Chi Thủ duy nhất có thể tu được ở đây, sức mạnh hiện thực không ngừng gia tăng.

Ba năm sau.

Diệp Phong đã có bốn sợi sức mạnh hiện thực.

Lúc này, Vũ Khiết đã lớn rồi, dáng người đã có lồi có lõm, chất lượng cây cối trồng ra càng tốt hơn.

Cách mỗi nửa năm, Vũ Khiết cũng sẽ cùng Diệp Phong tới trấn Nam Bình một chuyến bán hết hàng hóa tích cóp được đi.

Năm năm sau.

Sức mạnh hiện thực của Diệp Phong đã đạt tới sáu sợi.

Tám năm sau.

Sức mạnh hiện thực lên tới mười sợi, từ đó, Diệp Phong lâm vào bnfh cảnh, không cách nào tăng thêm nữa.

“Không bao lâu nữa, đạo khảm thứ nhất sẽ xuất hiện.”

Trước nhà gỗ, Diệp Phong uống nước dưa hấu, nhìn con đường núi nối tới thành Phàm Nhân, lẩm bẩm một mình.

Hắn rất phiền muộn.

Hình như tố chất thân thể của mình đã dừng lại.

Cho dù ăn bao nhiêu, rèn luyện thế nào đi nữa, sức một cánh tay vẫn duy trì ở mức vạn cân, hai tay dùng sức cũng mới ba vạn cân, hình như đã đạt tới mức cao nhất của thế giới này rồi.

“Diệp Phong ca ca!”

Một bóng hình xinh đẹp nhào vào lòng Diệp Phong nũng nịu, chính là Vũ Khiết đã trưởng thành.

Bây giờ nàng thướt tha xinh đẹp, mặc váy trắng dài, tà váy bồng bềnh bay theo bước đi, như nàng tiên đẹp nhất thế gian.

“Sao thế?” Diệp Phong hỏi.

“Không co chuyện gì thì không thể tìm ngươi sao?” Vũ Khiết bắt đầu nũng nịu, tỏa hương thơm thu hút rất nhiều hồ điệp vờn quanh nàng.

“Được!” Diệp Phong không phản đối.

Thoáng chớp mắt đã trôi qua mười năm.

“Tương lai rất có thể sẽ có nguy hiểm, ngươi đừng chạy lung tung.” Dưới cây bưởi lớn, Diệp Phong xoa đầu Vũ Khiết, nghiêm túc căn dặn.

“Biết rồi!” Vũ Khiết gật đầu.

Một thời gian sau thôn Thần Nông rất bình tĩnh.

Tới một buổi xế chiều nào đó.

Hí hí hí!

Tiếng ngựa hí vang vọng trong núi, khiến cho Diệp Phong chú ý tới.

“Người của Hắc Phong Trại đến rồi!”

Diệp Phong nói.

“Diệp Phong ca ca, ta tránh trong nhà, ngươi cũng đừng đi ra được không?” Vũ Khiết bị tiếng ngựa hí dọa cho giật nảy mình, vội vàng kéo góc áo Diệp Phong.

‘Có một số việc nên đối mặt vẫn phải đối mặt.” Diệp Phong nhéo nhéo mặt Vũ Khiết.

Dứt lời, hắn đi ra ngoài sơn cốc.

Rầm rập rầm rập.

Trên đường núi đang có mấy chục con ngựa đang phi nước đại, trên lưng có một đạo phỉ tay cầm trường đao, đang chuẩn bị dọc theo đường núi tiến thẳng tới thành Phàm Nhân.

“Nhìn xem, nơi này có sơn cốc!”

“A, đồ bên trong không tệ đâu, vào xem đi.”

Một số đạo phỉ phát hiện ra sơn cốc mà Vũ Khiết và Diệp Phong ẩn cư, lập tức đổi hướng vọt tới.

Nhưng đúng lúc này.

Một người đứng giữa cửa vào sơn cốc chặn đường.

“Kẻ nào?”

“Mặc kệ hắn là ai, dám to gan cản đường, chết!”

Đám cướp của Hắc Phong Trại cười gằn, giơ cao trường đao sáng như tuyết chuẩn bị chém xuống Diệp Phong đang cản đường.

Trên đường núi.

Diệp Phong nhìn địch đánh tới, lấy ra một mũi tên, kéo căng cung, bắn ra ngoài, chớp mắt đã xuyên thấu qua ba cái lồng ngực.

Ầm ầm ầm!

Ba tên hãn phỉ ngã xuống, khiến cho mấy chục hãn phỉ khác chú ý tới, tất cả đều nhào tới Diệp Phong.

Diệp Phong không chần chờ.

Kéo cung, bắn tên.

Một lát sau, có mười mấy mũi tên bắn ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment